Chương 417 101 Cách Cua Đổ Đại Lão Hàng Xóm - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 417 Đám cưới A nh ta lau tóc làm nước bắn tung lên, anh ta hơi do dự rồi nói: "Em muốn chụp à?" Tần Huy Nguyệt nheo mắt lại, ngẩng đầu nhìn anh ta, đè nén cơn kích động và vui sướng trong lòng, chỉ nhìn chằm chằm anh ta chứ không nói gì.


Đương nhiên cô ta muốn rồi.


Cô ta cũng muốn giống những cặp vợ chồng khác, không những treo ảnh cưới trong phòng, mà còn bày trên bàn.


Ngoại trừ tờ giấy đăng ký kết hôn kia thì cô ta chẳng còn tìm thấy thứ gì có thể chứng minh bọn họ đã kết hôn.


Ánh mắt tha thiết của cô ta lọt vào mắt Lâm Thành.


Anh ta mím chặt môi, sự do dự và đấu tranh hiện rõ giữa lông mày anh ta.


Tần Huy Nguyệt cứ nhìn anh ta như thế, thấy rất lâu không thấy anh ta nói chuyện nên thất vọng, cụp mắt xuống, cô ta không nói gì, chỉ cầm đồ ngủ lên đi vào phòng tắm.


Lúc cô ta đi ra ngoài, đúng lúc thấy Lâm Thành mở cửa đi ra ngoài, trông dáng vẻ anh ta hơi vội vàng.


Cô ta ngâm mình trong bồn tắm, không có tiếng nước rào rào nên lúc trong phòng tắm lờ mờ nghe thấy tiếng anh ta gọi điện thoại.


Cô ta đi ra khỏi phòng, đứng từ hành lang nhìn xuống, thấy Lâm Thành đang ngồi xổm trước tủ tivi, tìm kiếm thứ gì đó bên trong rồi nhanh chóng ra khỏi cửa.


Cũng không biết có phải thị lực của cô ta tốt quá không, cô ta thấy TÕ ràng, thứ anh ta cầm trong tay là chìa khóa xe.


Anh ta ra ngoài vào giờ này...


Trái tim cô ta lập tức rơi vào hầm băng, ngay cả khăn trên đầu rơi xuống cũng không phản ứng, mặc cho mái tóc ẩm ướt liên tục nhỏ xuống, làm ướt áo ngủ trên người.


Còn hai ngày nữa là Ôn Lâm Ngôn và Tống Thiên Thị kết hôn nên chắc chắn Giang Hảo sẽ về nước.


Huyết sắc trên mặt cô ta dần dần rút đi, cô ta bơ phờ đứng trên hành lang một lúc lâu, sau đó từ từ ngồi xuống, đau đớn ôm lấy chính mình, đầu chôn trong ngực, hai đầu vai run rẩy.


* Một ngày trước đám cưới, buổi sáng đã chuẩn bị xong mọi chuyện nên buổi chiều Tống Thiên Thị và Chung Thu Yểu đi spa.


Sau đó cô về nhà, cầm váy cưới và lễ phục rồi trở về nhà cậu.


Vì ngày mai cô sẽ xuất giá ở nhà cậu.


Ôn Lâm Ngôn về nhà rất sớm, vào cửa chỉ thấy thím Tào, anh cho rằng Tống Thiên Thị đang trong phòng nên đi vào phòng ngủ, thấy trong phòng không có ai nên gọi điện thoại cho Tống Thiên Thị.


"Em đâu rồi?" Lúc này Tống Thiên Thị đang ngồi trên ghế sofa chơi game cùng với Tống Cạnh Hàm.


"Ở nhà cậu em." Ôn Lâm Ngôn hỏi: "Khi nào em về thế?" Cô hơi nhíu mày lại: "Không phải anh đã quên mất mai mình kết hôn rồi đấy chứ?" Tối qua cô đã nói với anh rằng đêm nay sẽ về nhà cậu.


Đương nhiên anh không quên chuyện kết hôn, nhưng đúng là anh đã quên mất chuyện cô về nhà cậu.


"Sao không chờ anh về rồi đưa em đi?" "Khác nhau chỗ nào à?" Cô hỏi lại.


Ôn Lâm Ngôn im lặng không nói.


Anh trở về không thấy cô, trong lòng cảm thấy hụt hãng rất nhiều.


Tống Thiên Thị cầm điện thoại về phòng, nằm trên giường, quơ chân: "Không phải anh nhớ em đấy chứ?" Tiếng "ừ" rất nhỏ bay ra từ trong miệng người đàn ông, truyền qua sóng điện thoại, rơi vào tai cô.


Cô cong môi: "Có phải không được gặp mấy hôm đâu, mai anh tới đón dâu sớm chút đi là chúng ta có thể gặp mặt nhau sớm rồi." Ôn Lâm Ngôn cũng dễ dụ, cô dịu dàng nói một câu khiến cho lòng dạ anh rối tỉnh rối mù.


"Tối ngủ sớm đi đấy!" Cô cười nói: "Đương nhiên rồi, ngày mai em muốn là cô dâu xinh đẹp nhất." Nói chuyện điện thoại xong, cô mở cửa ra thì thấy Tống Cạnh Hàm đang nghe lén bên ngoài.


Cô giơ tay giả vờ muốn đánh Tống Cạnh Hàm, cậu ta cũng giả bộ hèn nhát, chạy đi thật xa.


"Em tới hỏi chị xem có chơi nữa không để chúng ta chơi ván tiếp mà." "Không chơi, chị muốn đi ngủ." Cô ra khỏi phòng, đi ngang qua mặt cậu ta, cầm cốc trà trên bàn lên, rót thêm một cốc nước rồi quay về phòng.


Lúc cô chuẩn bị đóng cửa, Tống Cạnh Hàm hỏi cô: "Ngày nào chị cũng dính chặt với anh rể như vậy ạ?" Cô nhướng mày: "Hâm mộ à?" "Hơi hơi." Cậu ta gật đầu.


Cậu ta cũng muốn ngày nào Chung Thu Yểu cũng gọi điện thoại cho mình, nói nhớ mình.


"Vậy sao em còn không bỏ nhiều sức hơn đi?" Tống Thiên Thị nói xong, đóng cửa rầm một cái.


Tống Cạnh Hàm: "." Đêm nay Tống Thiên Thị ngủ rất ngon, nhưng Ôn Lâm Ngôn lại trằn trọc cả đêm.


Không phải là kích động vì sắp kết hôn mà là không có cô bên cạnh khiến anh không ngủ được.


Năm giờ sáng, trời mới tờ mờ sáng, Chung Thu Yểu đã dẫn chuyên gia trang điểm tới.


Tống Thiên Thị thay váy cưới xong, chuyên gia bắt đầu trang điểm cho cô.


Tống Cạnh Hàm nghe thấy tiếng động nên tỉnh dậy, chuẩn bị một lúc rồi cố tình chạy đến phòng Tống Thiên Thị, chạm mặt Chung Thu Yểu rồi mới đi ra ngoài.


Lúc Chung Thu Yểu tới còn cầm theo đồ phù dâu.


Bộ này là bộ Tống Thiên Thị bắt cô ta lấy lúc ở trong cửa hàng, còn bắt cô ta chọn bừa, nhìn trúng cái nào lấy luôn cái đó rồi cô thanh toán.


Chuyên gia trang điểm có ba người, Chung Thu Yểu thay đồ phù dâu xong thì Tống Thiên Thị nhờ một chuyên gia trang điểm cho cô ta.


Bảy giờ, Tạ Mỹ Trân và Tống Hiến cũng ngủ dậy.


Tạ Mỹ Trân nấu mì sợi để Tống Thiên Thị ăn lót dạ, tránh việc lát cô không có thời gian ăn gì.


Tống Thiên Thị là cô dâu nên cần trang điểm phức tạp hơn, còn Chung Thu Yểu trang điểm rất nhanh.


Tám giờ rưỡi, trang điểm xong, Chung Thu Yểu lấy khăn trùm đầu đeo cho Tống Thiên Thị.


Nhìn cô trong gương trang điểm tỉnh xảo, khuôn mặt xinh đẹp, đôi môi tô son đỏ đậm, bắt mắt.


Cổ của cô vốn khá đẹp, giờ phút này còn đeo thêm dây chuyền kim cương càng tôn lên làn da trắng như sứ, xinh đẹp, hút mắt.


Trong nhà thờ, thảm đỏ trải ra tận cửa.


Ôn Lâm Ngôn mặc bộ âu phục xa hoa mới tinh, đứng phía trước, dáng người thẳng tắp, cao quý.


Ánh mắt anh luôn đặt trên cửa nhà thờ, khuôn mặt tuấn tú hơi lộ vẻ thiếu kiên nhẫn.


Hai bên ghế chật kín người, bà cụ Nguyễn và ông cụ Hà ngồi ở hàng đầu tiên.


Hà Tụng Cẩn nhìn người đàn ông tôn quý đấy, trong lòng hơi khó chịu nhưng trên mặt lại điềm nhiên như không có việc gì.


Trong góc, một quý bà đoan trang xinh đẹp, mặc sườn xám màu xanh đen, tóc được búi lên, trên tai đeo đôi hoa tai bằng ngọc trai, trông thanh tú đoan trang.


Chỗ của người phụ nữ ấy không bắt mắt nên không ai để ý tới.


"Cô dâu tới rồi." Không biết người nào nhỏ giọng nói.


Tất cả mọi người nhìn về phía cửa, chỉ thấy Tống Thiên Thị mặc váy cưới trắng tinh, xuất hiện ở cửa nhà thờ.


Phía sau cô là ánh sáng vàng kim, cả người cô như được một tấm lụa mỏng bao lại, trông như ảo mộng.


Tống Thiên Thị nhìn người đàn ông đứng cuối thảm đỏ, đôi môi cong lên, trên mặt và trong mắt cũng tràn ngập ý cười.


Trên tay cô đeo găng tay bằng ren dài, một tay khoác lấy cánh tay Tống Hiến, một tay cầm hoa, từng bước đi đến chỗ người đàn ông phong thái bất phàm đấy.


Làn da cô vốn đã trắng, áo cưới trắng tinh càng làm nổi bật da thịt trắng như tuyết của cô, đúng là thanh cao thoát tục.


Đuôi váy cưới kéo thật dài đằng sau, vải trùm đầu tung bay bên trên.


Vương miện trong làn tóc tỏa ra ánh sáng lấp lánh.


Đi đến trước mặt Ôn Lâm Ngôn, Tống Hiến đặt tay Tống Thiên Thị vào trong tay của người đàn ông, nước mắt tuôn rơi đầy mặt, nói: "Lâm Ngôn, chú trao Thiên Thiên cho cháu, cháu phải cưng chiều con bé, yêu thương con bé cả đời."


  • Trước
  • Sau