Chương 415 101 Cách Cua Đổ Đại Lão Hàng Xóm - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 415 Trở thành phụ nữ đã có chồng Ney Ôn Lâm Ngôn làm nghĩ lễ tiếp nhận, cô đã gặp hết những quý bà trong đó, không nói nhớ hết tất cả, nhưng nhìn thấy mặt sẽ hơi ấn tượng chút, nhưng cô thấy người phụ nữ này rất lạ mắt.


Có thể hôm đó quý bà này không đi.


Cô nghĩ như vậy.


Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của cô, người phụ nữ kia nhìn về phía cô, cô cũng lễ phép mỉm cười với đối phương.


Người phụ nữ kia cũng mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu.


Chỉ là một động tác đơn giản nhưng người phụ nữ ấy cực kỳ nhã nhặn, với lại cũng có thể nhìn ra người phụ nữ ấy được giáo dục rất tốt.


Còn chưa uống xong cà phê, Ôn Lâm Ngôn đã gọi điện thoại tới.


"Anh xong việc rồi, đang đi ra thang máy đây." Nói chuyện điện thoại xong, cô thanh toán tiền rồi đi ra khỏi quán cà phê, đứng ngoài cửa công ty chờ anh.


Ôn Lâm Ngôn bận bịu đến giờ này, còn chưa ăn cơm nên hai người đi ăn cơm trước rồi mới tới Cục dân chính.


Việc lấy giấy xác nhận kết hôn rất thuận lợi, nhưng nhan sắc của bọn họ quá đẹp nên luôn có người nhìn ngắm bọn họ chằm chằm, ngay cả nhân viên cũng nói rằng trong số những người đến lấy giấy chứng nhận kết hôn thì bọn họ là cặp đôi đẹp nhất.


Sau khi bước ra khỏi Cục dân chính, Tống Thiên Thị nhìn tờ giấy kết hôn trong tay, cảm thấy ảnh trên đó hơi xấu, không ngừng than vãn kỹ thuật chụp ảnh của đối phương quá kém.


Ôn Lâm Ngôn cầm tờ giấy kết hôn trong tay cô, nhét vào trong túi.


"Nếu em đã ngại xấu, nhìn sẽ phiền lòng thì để chỗ anh đi." Ôn Lâm Ngôn còn muốn lên công ty nên cô gửi xe ở bãi đỗ xe gần công ty anh rồi ngồi xe anh đi tới tập đoàn Sunrise.


Sau khi lấy xe xong, cô cũng đến công ty.


Chung Thu Yểu biết hôm nay bọn họ đi lấy giấy chứng nhận kết hôn nên sau khi tan làm rủ rê cô đi "vui vẻ" , nói là chúc mừng cô đã trở thành người phụ nữ đã lập gia đình.


Đương nhiên không thể thiếu Tần Huy Nguyệt.


Tống Thiên Thị muốn đi câu lạc bộ Huy Hoàng nhưng Chung Thu Yểu muốn đi quán bar.


Tống Thiên Thị hơi do dự vì trước đó Ôn Lâm Ngôn đã bảo cô ít đi mấy nơi đó đi.


"Cậu không thể có đàn ông rồi thì vứt bỏ bản thân, vứt bỏ sự phóng khoáng, vứt bỏ tuổi trẻ tươi đẹp được.


Đợi đến lúc cậu già rồi, có muốn đi mấy chỗ đó thì người ta cũng không cho cậu vào đâu." Chung Thu Yểu lải nhải bên tai cô.


Cô nghe thấy phiền nên đồng ý.


Lần này không gặp được người quen, ba người điên cuồng buông thả mấy tiếng, chơi bời đến mười giờ mới về nhà.


Tống Thiên Thị vừa bước vào cửa đã ngạc nhiên nhìn thấy Ôn Lâm Ngôn ngồi trên ghế sofa.


Ôn Lâm Ngôn vắt chéo đôi chân dài, đặt máy tính trên đùi, hai cúc áo trên cùng của áo sơ mi được cởi ra, ống tay áo bị kéo lên một đoạn, khuôn mặt tuấn tú căng cứng lại, giọng nói hơi lạnh lùng: "Em đi đâu vậy?" Dây thần kinh trong đầu cô chợt căng ra, cô cười gượng: "Hôm nay anh về sớm quá vậy, em còn tưởng anh định tăng ca đến đêm." Cô đặt túi xách lên tủ giày, lấy dép lê bên trong ra, vừa thay dép vừa nghĩ kế sách trong đầu.


Cô lề mà lề mề lúc lâu mới đi về phía người đàn ông kia.


Nhìn sắc mặt lạnh lùng âm trầm của anh, cô oán thầm, chẳng lẽ trong quán bar lại có người nhận ra cô, lại còn vừa khéo biết anh hoặc quan hệ không tệ với anh nên bí mật báo lại với anh à?


Cô không xui xẻo đến vậy chứ?


Lúc cô đang không biết nên mở miệng thế nào thì nghe thấy người đàn ông nói: "Sao anh gọi em không nghe máy?" Cô giật mình, quay lại tủ giày, cầm điện thoại trong túi ra, bên trong có mấy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là anh.


Trong quán bar ầm ĩ như thế nên đương nhiên không nghe thấy.


"Em không nghe thấy." Cô yếu ớt nói.


Ôn Lâm Ngôn buông máy tính ra, đôi mắt đen vừa tĩnh lặng vừa âm trầm, mang theo sự lạnh lẽo: "Điện thoại của Chung Thu Yểu cũng không bắt máy, nói đi, các em lại đi bay nhảy ở đâu?" "Bọn em..." Cô nhìn dáo dác, chột dạ vô cùng.


Cô lỡ đãng nhìn bàn ăn cơm thấy đang bày một bình hoa, bên trong cắm hoa hồng rực rỡ, trên bàn còn bày đồ ăn và vang đỏ, còn có ngọn nến đang cháy âmi.


Cô ngây ngẩn cả người, trong lòng lờ mờ đoán được điều gì nên bước lên phía trước để chứng thực.


Trên bàn ăn có bò bít tết, vang đỏ cũng đã được rót ra, ngọn nến đã bị cháy mất một nửa.


Trong lòng cô như bị thứ gì đó thúc một cái, cô quay phắt đầu lại, nhìn về phía trên sofa.


Ôn lâm Ngôn không còn ngồi ở đó, anh đang cầm cốc nước đi về phía máy đun nước.


Lúc này, Tống Thiên Thị rất muốn tát mình.


Nhìn anh bận rộn như thế, cô cứ nghĩ anh sẽ giống như thường ngày, phải rất khuya mới về nên cô không nói cho anh biết rằng cô và nhóm Chung Thu Yểu sẽ đi chơi, chủ yếu cũng sợ anh sẽ hỏi cô đi đâu.


Nhưng cô không ngờ rằng hôm nay anh lại về sớm như thế, còn làm bữa tối dưới ánh nến.


Hóa ra anh có bận rộn đi chăng nữa cũng không quên hôm nay là ngày bọn họ nhận giấy chứng nhận kết hôn nên muốn ăn mừng cùng cô.


Thật ra lúc chờ anh ở quán cà phê, cô đã nghĩ rằng sau khi lấy giấy chứng nhận kết hôn xong sẽ đi chúc mừng với anh.


Nhưng lúc đi từ Cục dân chính ra, nghe anh nói muốn quay về công ty nên cô không nhắc đến việc ăn mừng.


Cô ảo não đi đến, ôm lấy anh từ phía sau, cánh tay trắng như tuyết quấn trên eo anh.


Đùa chứ, trên người còn mồ hôi, cô sợ anh gạt tay cô ra nên cánh tay cô còn cố tình ôm chặt lấy.


Ôn Lâm Ngôn đang khom lưng lấy nước, sau khi cốc nước đầy, anh đứng thẳng người lên, mặc cho cô ôm mình, chỉ yên lặng uống nước.


Tống Thiên Thị cắn môi, làm nũng: "Em xin lỗi mà, em không biết anh lại về sớm như thế.


Hôm nay là ngày chúng ta nhận giấy chứng nhận kết hôn, là sự kiện đáng mừng nên em đã đi ăn mừng cùng Yểu Yểu và Huy Nguyệt." Cô chưa nói đến ăn mừng ở đâu, Ôn Lâm Ngôn cũng không hỏi, chỉ tiếp tục cụp mắt, nhìn vào trong cốc nước.


Giọng nói trầm thấp của anh như không có cảm xúc gì, nhưng vẫn căng thẳng như trước: "Bò bít tết hôm nay nướng chín tới, nhưng tiếc là..." "Bọn em chỉ uống ít rượu, chưa ăn gì, vừa khéo em cũng đang rất đói.


Trời vẫn đang nóng, ăn nguội tí cũng không sao, cũng không phải mùa đông không ăn nổi mà." Cô buông Ôn Lâm Ngôn ra, nắm chặt tay anh, kéo anh đến phòng ăn.


Bước vào phòng ăn, cô kéo ghế thay cho anh.


Ôn Lâm Ngôn như người gỗ, đứng im không nhúc nhích.


Cô biết anh đang tức giận nên ấn anh ngồi xuống, sau đó nhanh nhẹn ngồi đối diện anh, nâng ly rượu lên, cười híp mắt với anh: "Chúng ta uống một ly nha." Ôn Lâm Ngôn không phản ứng gì.


Tay trái cô lặng lẽ vươn tới, nắm lấy tay Ôn Lâm Ngôn làm nũng: "Chồng ơi, em biết lỗi rồi mà." Hai tiếng "chồng ơi" này lại khiến sắc mặt Ôn Lâm Ngôn hòa hoãn mấy phần.


Anh nhìn Tống Thiên Thị đang tươi cười, cuối cùng không đành lòng giận cô nữa.


Anh vốn định tạo niềm vui bất ngờ cho cô, không nói trước với cô, ai ngờ lại biến thành như vậy.


Anh nâng rượu trong tay lên, cụng ly với cô một cái, chiếc ly đế cao vang lên tiếng thanh thúy.


Nhấp một ngụm xong, Tống Thiên Thị cầm dao nĩa lên, cắt một miếng bò bít tết ăn rồi không ngừng khen miếng bít tết được nướng rất tốt.


Ôn Lâm Ngôn nhìn cô, không nói lời nào, chậm rãi thưởng thức rượu.


Nói chuyện một mình rất lúng túng, Tống Thiên Thị cắt một miếng bò bít tết nhỏ, mìm cười rồi dịu dàng đưa tới bên miệng anh, ý lấy lòng rõ ràng hết sức.


Cuối cùng Ôn Lâm Ngôn vẫn cho cô mặt mũi, há miệng ăn bò bít tết, nhưng mới nhai hai lần thì nhíu mày lại.


  • Trước
  • Sau