Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 4o Chúng ta kết hôn đi ˆ n Vĩnh Siêu đã lăn lộn thương trường nửa đời người, thứ ông.
giỏi nhất chính là trò chơi chiến thuật tâm lý.
Ông biết Ôn Lâm Ngôn rất quan tâm Tống Thiên Thị, vậy nên mới nhắc đến cô.
Quả nhiên, Ôn Lâm Ngôn cầm đũa lên, gắp đồ ăn bỏ vào bát của Tống Thiên Thị, nói với cô: “Em ăn đi” Tống Thiên Thị lặng lẽ cầm đũa lên.
Ăn được mấy miếng, Ôn Vĩnh Siêu mới hỏi: “Bao giờ các con định kết hôn?” Tống Thiên Thị ngẩn người, nhìn Ôn Lâm Ngôn.
Ôn Lâm Ngôn hơi nhíu mày, không nói gì.
Ôn Vĩnh Siêu cũng không để ý, chỉ tiếp tục nói: “Nếu đã quyết định bên nhau cả đời, vậy thì nên kết hôn sớm một chút” Tống Thiên Thị rất kinh ngạc, hôm nay ông tốn rất nhiều sức lực để “mời” cô đến, chỉ để thúc giục hai người kết hôn thôi sao?
Ôn Lâm Ngôn không thể hiện cảm xúc gì, anh nói: “Chuyện của tôi, ông không cần quan tâm ” Ôn Vĩnh Siêu siết chặt quai hàm, sắc mặt không được tốt cho lắm.
Tống Thiên Thị lại hơi lo lắng xen chút kinh ngạc, cô sợ ông nổi cơn thịnh nộ.
Nhưng Ôn Vĩnh Siêu lại không nói gì thêm.
Bữa cơm này cô ăn trong lo lắng thấp thỏm.
Ăn xong, lúc vừa ra khỏi phòng ăn, cô đã bị Ôn Lâm Ngôn kéo đi.
Mỗi lần gặp bố mình, tâm trạng anh đều không tốt, vậy nên về đến nhà anh lập tức đi thẳng vào phòng làm việc.
Hôm sau, Tống Thiên Thị lại nhận được điện thoại của Ôn Vĩnh Siêu.
Sau khi nói chuyện xong, cô cầm điện thoại ra khỏi văn phòng.
Đúng lúc đó, Hàn Tây đến tìm cô có việc, cô nói với Hàn Tây: “Tôi có việc phải ra ngoài một chuyến ” Cô ra khỏi công ty, đi qua đường lớn, vào quán cà phê ở bên đường.
Ôn Vĩnh Siêu ngồi ở vị trí sát cửa sổ, cô đi đến rồi ngồi xuống, đang định gọi một câu “Chủ tịch Ôn”, lại lập tức sửa thành “Chú Ôn” Trước mặt Ôn Vĩnh Siêu để một tách cà phê, còn rất mới, vẫn còn đang bốc khói, xem ra ông vừa mới ngồi xuống đây chưa lâu.
“Muốn uống gì thì tự gọi đi” Tống Thiên Thị nói với nhân viên phục vụ mình muốn một ly latte, sau đó nhìn sang Ôn Vĩnh Siêu.
Tối qua thì gọi đến ăn cơm, hôm nay lại uống cà phê...
Cô không nghĩ một người bận rộn như Ôn Vĩnh Siêu lại chỉ tìm cô để uống cà phê suông thế này.
“Chú Ôn, chú tìm cháu có việc gì không ạ?” Ôn Vĩnh siêu hỏi cô: “Cháu với Lâm Ngôn đã bàn bạc việc lúc nào kết hôn chưa?” Cô lắc đầu: “Chưa ạ” Ôn Vĩnh Siêu nói: “Hai đứa kết hôn sớm nhất có thể đi” Cô hơi ngạc nhiên, tối qua lúc ăn cơm, cô biết Ôn Vĩnh Siêu rất mong hai người sớm kết hôn, nhưng không ngờ hôm nay ông đặc biệt đến tìm cô lại vì chuyện này.
“Cháu có thể hỏi lý do tại sao không ạ?” Ôn Vĩnh Siêu bưng tách cà phê lên uống một ngụm, trên khuôn mặt anh tuấn đã không còn trẻ in hằn dấu vết của thời gian.
“Sức khỏe của chú không ổn lắm, không còn nhiều thời gian nữa, chú hi vọng trước khi mình chết, có thể thấy hai đứa kết hôn” Chuyện ông bệnh nặng, Tống Thiên Thị biết, hơn nữa nhìn ông nói có vẻ rất thật.
Cô suy nghĩ một lát rồi lựa lời nói: “Thực ra mấy ngày trước, chúng cháu có nói qua chuyện kết hôn, nhưng nhà cưới vẫn còn đang sửa, thế nào cũng phải đợi đến sang năm, hơn nữa anh ấy..” Ôn Vĩnh Siêu cắt ngang lời cô: “Chuyện nhà cưới hai đứa không cần 1o, chú có một căn biệt thự mua về chưa ở bao giờ, có thể tặng hai đứa làm nhà cưới.
Chỉ cần cháu thuyết phục nó kết hôn ngay, chú sẽ chuyển căn nhà sang tên cháu, chú cũng sẽ đáp ứng tất cả những yêu cầu của cháu.” Tống Thiên Thị nheo mắt, hơi không vui vì câu “Chỉ cần cháu thuyết phục nó kết hôn ngay, chú sẽ chuyển căn nhà sang tên cháu” của ông.
Cô là loại người tham lam tiền tài sao?
Tuy cô chưa giàu có như nhà họ Ôn, nhưng cũng là người có nhà đẹp xe sang, được người khác tôn trọng gọi một tiếng “Tổng giám đốc Tống” đó được không?
“Chú không sợ cháu lập mưu nuốt trọn cổ phần của tập đoàn Húc Nhật sao?” Ôn Vĩnh Siêu không hề tức giận mà vẫn bình tĩnh nói: “Bao nhiêu năm nay tuy Lâm Ngôn không ở nhà, nhưng chú vẫn luôn để ý đến nó, chú biết rõ tình cảm giữa hai đứa là thật.
Sau khi chú chết, cổ phần của chú sẽ để lại cho Ôn Lâm Ngôn, nếu cháu muốn, chú cũng sẽ cho cháu, chỉ cần hai vợ chồng đồng tâm đồng lòng, cổ phần cho ai cũng không quan trọng ” Ông nói như vậy, Tống Thiên Thị nghe xong không biết đáp lại thế nào cho phải.
Cô cảm nhận được, người trước mặt khác hoàn toàn với người trong.
suy nghĩ của cô và người trong những tin đồn kia.
Ôn Vĩnh Siêu lấy một thứ gì đó ra đẩy đến trước mặt cô: “Nhìn thấy nó kết hôn, là nguyện vọng cuối cùng của chú” Tống Thiên Thị cầm lên xem, là giấy chẩn đoán ung thư gan giai đoạn cuối.
Cô hơi chấn động.
Dù bên ngoài đồn ông là một người lòng dạ sắt đá, máu lạnh, xuống tay tàn độc đến đâu, nhưng bây giờ trước mặt cô, ông là một người bố đã gần đất xa trời, chỉ muốn nhìn con trai mình kết hôn.
Thấy cô không nói gì, Ôn Vĩnh Siêu lại mở miệng, giọng nói vừa trịnh trọng lại mang chút tang thương: “Tống THiên Thị, cầu xin cháu đấy” Đối diện với một người ốm nặng, Tống Thiên Thị không thể nhẫn tâm nói ra câu từ chối, hơn nữa cô thấy yêu cầu này cũng không hề quá đáng.
“Được ạ” Cô gật đầu, đồng ý.
Khuôn mặt nghiêm khắc của Ôn Vĩnh Siêu được thả lỏng, ông nhìn sâu vào mắt Tống Thiên Thị: “Cảm ơn” Sau khi ông đi khỏi, Tống Thiên Thị nhìn điện thoại một lúc, uống xong cà phê, cô đi thanh toán, nhưng nhân viên phục vụ nói đã được thanh toán rồi.
là Buổi tối, lúc Ôn Lâm Ngôn về đến nhà đã là mười giờ rưỡi, thím Tào đã ngủ rồi, Tống Thiên Thị cũng về phòng, phòng khách vẫn bật đèn như thường lệ để chờ anh.
Anh uống ngụm nước, ngồi ở sofa mấy phút mới vào phòng ngủ.
Tống Thiên Thị đã tắm rửa xong, cô đang đắp mặt nạ nằm trên giường chơi điện thoại đợi anh về.
Thấy anh vào phòng, cô lột mặt nạ trên mặt xuống, Ôn Lâm Ngôn sáp lại gần hôn cô.
Tống Thiên Thị ghé vào trước ngực anh, đẩy anh một cái: “ Đừng nghịch, anh đi tắm trước đi, em có chuyện muốn nói với anh” Ôn Lâm Ngôn bắt lấy bàn tay trắng nõn mềm mại của cô rồi hôn lên, sau đó mới vào phòng tắm.
Anh tắm xong rất nhanh rồi đi ra lau tóc, nằm xuống giường.
Tống Thiên Thị chui vào lòng anh, đầu gối lên ngực anh, một tay ôm lấy eo anh: “Chúng ta kết hôn đi” Cô mặc váy ngủ hai dây, không đắp chăn, xương quai xanh đẹp đẽ lộ Ta, hai chân trắng nõn nhỏ nhắn đầy đặn, từng tấc da thịt trên người đều mềm mại nõn nà, đến cả ngón chân cũng trắng trẻo vô ngần, như được bảo dưỡng vậy.
Ôn Lâm Ngôn ngây người, rũ mắt nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm: “Sao đột nhiên lại muốn kết hôn?” Ngón tay trắng trẻo ngọc ngà của cô vẽ vòng tròn trên ngực anh, cô nửa đùa nửa thật nói: “Người đàn ông vừa có tiền vừa có nhan sắc như anh hiếm lắm, em sợ bị người phụ nữ khác cướp mất.” Ôn Lâm Ngôn không dễ lừa như vậy, ngón tay với khớp xương rõ ràng nâng chiếc cằm xinh xắn của cô lên, để cô nhìn thẳng vào mình: “Có phải ông ấy đến tìm em không?” Tống Thiên Thị cười với anh, gò má căng bóng sáp lại gần, xinh đẹp thanh khiết.
“Em muốn kết hôn rồi, muốn trói chặt anh anh lại, để anh chỉ thuộc về một mình em, khiến người phụ nữ khác ngay cả cơ hội ngấp nghé thèm thuồng anh cũng không có.” Ôn Lâm Ngôn nhìn cô chằm chằm trong giây lát, cũng không biết anh có tin lời cô nói không, chỉ thấy anh khẽ cong môi: “Được”