Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 4o3 Chỉ là cô ta quá yêu Ôn Lâm Ngôn mà thôi r@ uối tuần, Tống Thiên Thị đưa Ôn Lâm Ngôn đến nhà cậu ăn cơm.
Tuy cậu và mợ đã biết Ôn Lâm Ngôn cầu hôn cô, hơn nữa cô đã đồng ý qua lời của Tống Cạnh Hàm, nhưng cô vẫn muốn chính miệng nói với họ.
Gia đình cậu là người thân duy nhất của cô, chuyện chung thân đại sự chắc chắn phải được sự đồng ý của họ.
Ôn Lâm Ngôn mua rất nhiều quà cao cấp, còn lấy một chai rượu quý trong tủ rượu của mình mang đến.
Tống Hiến và Tạ Mỹ Trân tất nhiên sẽ không phản đối chuyện của hai người.
Chỉ có điều nhà họ Ôn quá cao quý, Tống Hiến sợ Tống Thiên Thị không có gia thế tốt chống lưng, sau này gả vào nhà họ Ôn sẽ bị bắt nạt.
Hơn nữa họ còn lo Ôn Vĩnh Siêu sẽ không thích đứa con dâu này, sẽ làm khó cô.
“Bố cháu có đồng ý cho hai đứa ở bên nhau không?” Tống Hiến do dự hỏi.
Ôn Lâm Ngôn nhẹ nhàng đáp: “Trừ việc ông ấy giao công ty cho cháu quản lý, chuyện của cháu ông ấy sẽ không can thiệp” Cũng không quản được.
Tống Hiến cũng không nói gì nữa, có điều sự lo lắng trên khuôn mặt vẫn không tan đi.
Tạ Mỹ Trân nói chuyện với mấy người họ một lúc rồi vào bếp chuẩn bị bữa tối.
Tống Hiến gọi điện cho Tống Cạnh Hàm, bảo cậu ta tối nay về nhà ăn cơm.
Sáu giờ rưỡi tối Tống Cạnh Hàm về nhà, hôm nay tâm trạng cậu ta không vui, mặt mày cứ u ám.
Cậu ta chán nản cúi gằm mặt, đặt mông ngồi xuống sofa.
Tống Thiên Thị ngồi bên cạnh, hỏi: “Sao thế?” Có Tống Hiến ở đây, cậu ta không nói gì, chỉ lấy một quả quýt trên bàn lặng lẽ ăn.
Ăn cơm xong, Tống Hiến và Tạ Mỹ Trân rửa bát trong bếp, Tống Thiên Thị lại hỏi Tống Cạnh Hàm lần nữa.
Tống Cạnh Hàm rầu rĩ không vui, nói: “Em định tỏ tình với Yểu Yểu vào ngày sinh nhật chị ấy, nhưng anh Hàn nói công ty có quy định, trong vòng ba năm không được yêu đương” Tống Thiên Thị cho cậu ta thêm một nhát: “Thế này có gì mà buồn, em tỏ tình chắc gì cậu ấy đã đồng ý?” mm Tống Cạnh Hàm ôm ngực, đau đớn nhìn cô.
Ôn Lâm Ngôn nói: “Chỉ cần em giữ bí mật tốt thì dù có bị paparazi chụp được, công ty cũng sẽ không biết đâu ” Tống Cạnh Hàm càu nhàu: “Anh Hàn là quản lý của em, em đi đâu anh ấy nắm rõ như lòng bàn tay, anh ấy nhất định sẽ biết” Ôn Lâm Ngôn khẽ nhướng mày, bình thản nói: “Anh sẽ khiến cậu ta mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho em” Tống Cạnh Hàm lập tức như được tiếp thêm adrenalin, tràn đầy sức sống.
Đúng rồi, anh rể cậu ta là tổng giám đốc của truyền thông Hoan Ngu, chỉ cần một câu thôi là mọi chuyện ổn thỏa.
“Cảm ơn anh rể ạ” Thời tiết càng ngày càng nóng, sáng sớm tỉnh dậy đã oi bức muốn chết, trước giờ người thích thả tóc như Tống Thiên Thị bây giờ ngày nào ra ngoài cũng phải buộc tóc lên.
Bây giờ thời gian đi làm của cô còn chuẩn hơn thời gian bà dì ghé thăm, tan làm cũng là người về muộn nhất.
Nếu nói theo lời Chung Thu Yểu thì là cuối cùng cũng cải tà quy chính rồi.
Hôm nay tan làm, Ôn Lâm Ngôn có hẹn, bảo cô cùng đi.
Cô đi xe anh đến nhà hàng, lúc đẩy cửa vào phòng riêng, nhìn thấy Giang Hảo, cô ngẩn người.
Giang Hảo gầy đi, lớp trang điểm tuy rằng rất tỉnh xảo, nhưng cũng không giấu được quầng thâm mắt và sự tiều tụy trên khuôn mặt.
Giang Hảo mỉm cười với hai người: “Hai người đến rồi à, họ ra ngoài hút thuốc rồi ” Ôn Lâm Ngôn gật đầu, dẫn Tống Thiên Thị vào trong, kéo ghế cho cô.
Tống Thiên Thị ngồi xuống, anh để túi xách của cô lên chiếc ghế bên trái, còn mình thì ngồi xuống bên phải cô.
Giang Hảo thấy anh quan tâm Tống Thiên Thị, lông mi run rẩy, im lặng rũ mắt.
Trong phòng chỉ có ba người, không ai nói chuyện, bầu không khí vô cùng kì lạ.
Ôn Lâm Ngôn uống trà, Tống Thiên Thị nghịch điện thoại, Giang Hảo cúi đầu ngồi im lặng.
Lát sau, Giang Hàn Đông và Lâm Thành hút thuốc xong quay lại.
Sắc mặt Lâm Thành không được tốt lắm, Giang Hàn Đông cũng nghiêm túc hơn ngày thường rất nhiều.
Hai người họ ngồi xuống, Giang Hàn Đông gọi phục vụ, gọi món.
Giang Hảo nói: “Đợi thêm một lát, còn một người nữa.” Giang Hàn Đông nghi hoặc hỏi: “Còn ai nữa?” “Đợi cô ấy đến mọi người sẽ biết thôi” Giang Hảo cong môi, cười gượng.
Cô ta vừa dứt lời, cửa phòng được đẩy ra.
“Xin lỗi, tôi đến muộn ” Thấy người đến là Tần Huy Nguyệt, Tống Thiên Thị và Lâm Thành đều ngẩn người.
Tống Thiên Thị nhíu mày, rõ ràng đây là sắp xếp của Giang Hảo, Huy Nguyệt và Giang Hảo có quan hệ tốt từ bao giờ vậy?
Hay là Giang Hảo có mục đích khác?
“Không muộn, vừa đúng lúc, mau ngồi đi” Giang Hảo cười với Tần Huy Nguyệt.
Tần Huy Nguyệt đi vào, thấy ghế bên cạnh Lâm Thành trống, cô ta cắn môi, do dự.
Giang Hảo nói: “Ngồi bên cạnh Lâm Thành đi” Tần Huy Nguyệt nhìn sắc mặt anh ta, do dự đi đến, kéo ghế bên cạnh ngồi xuống.
Để túi xuống xong, cô ta lén liếc Lâm Thành một cái, thấy sắc mặt anh ta bình thường mới thở phào nhẹ nhõm.
“Mọi người đến đủ rồi, gọi món thôi.” Giang Hảo lên tiếng, gọi nhân viên phục vụ.
Tần Huy Nguyệt nhìn Giang Hảo, bây giờ trong lòng cô ta rất nghi ngờ, không biết Giang Hảo mời mọi người ăn cơm còn gọi cả cô ta đến làm gì.
Cô ta và Giang hảo chỉ là có quen biết, trên thực tế còn chẳng nói với nhau được mấy câu.
Gọi món xong, Giang Hảo lại gọi hai chai rượu.
Món ăn lên hết xong, Giang Hảo rót rượu cho mọi người, khàn khàn nói: “Hôm nay gọi mọi người đến đây, là muốn thông báo một tin tức, em quyết định đi bồi dưỡng ở nước ngoài, ngày mai lên đường” Tống Thiên Thị, Ôn Lâm Ngôn và Tần Huy Nguyệt đều ngẩn ra, chỉ có Giang Hàn Đông và Lâm Thành không hề kinh ngạc, rõ ràng là đã biết từ trước.
Lâm Thành nhìn cô ta, hỏi: “Nhất định phải đi sao?” Cô ta gật đầu: “Em đã nghĩ kĩ rồi, không ai khuyên được em đâu ” Sau khi tận mắt chứng kiến Ôn Lâm Ngôn cầu hôn Tống Thiên Thị, cô ta đã hết hi vọng rồi, vậy nên cô ta quyết định rời khỏi đây để cho lòng vơi bớt nỗi buồn, nói không chừng còn có thể quên Ôn Lâm Ngôn.
Giang Hảo nâng cao ly rượu: “Ly đầu tiên này, em mời mọi người, hi vọng sau này chúng ta sẽ còn gặp lại.” Mọi người cùng nâng ly, uống cạn.
Giang Hảo lại rót thêm một lần nữa, nâng ly về phía Tống Thiên Thị và Ôn Lâm Ngôn: “Ly thứ hai này, tôi chúc hai người, lúc nào kết hôn đừng quên nói với tôi một tiếng, nếu hai người hoan nghênh, tôi nhất định sẽ đến uống rượu mừng, nếu không hoan nghênh thì tôi sẽ ở nơi xa chúc phúc hai người ” Tống Thiên Thị thấy Giang Hảo đã quyết định buông bỏ rồi, trong lòng đột nhiên hiểu rõ, cô ngẩng đầu uống hết ly rượu.
Giang Hảo lại rót đầy rượu cho mình, nâng ly với Tần Huy Nguyệt và Lâm Thành: “Ly thứ ba, Lâm Thành, em nhìn ra được cô Tần rất yêu anh, đừng phụ lòng cô ấy, cũng đừng khiến em phải coi thường anh, ly này em kính hai người ” Lâm Thịnh cúi đầu uống rượu, không nói gì.
Tần Huy Nguyệt chân thành nói: “Cô Giang, tôi cũng chúc cô lên đường thuận lợi.” Tống Thiên Thị nghe thấy Giang Hảo nói vậy, trong lòng trăm vị đan xen.
Cô vẫn luôn không thích Giang Hảo, vì cô cảm thấy Giang Hảo rõ ràng biết Ôn Lâm Ngôn có bạn gái mà vẫn dây dưa không rõ với anh.
Nhưng thực ra so với những em gái trà xanh quỷ kế đa đoan, lòng dạ khó lường kia, Giang Hảo vẫn còn tốt chán, chỉ là cô ta quá yêu Ôn Lâm Ngôn mà thôi.