Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 391 Cô như bông hồng điễm lệ và rực rỡ "T' hấy Hà Tụng Cẩn ngơ ngác nhìn Tống Thiên Thị, cô ta rất tức giận, nhưng bên cạnh có rất nhiều phóng viên nên cô ta đành nhẫn nhịn, bước tới bên Hà Tụng Cẩn, khoác tay anh ta.
Hôm nay cô ta muốn trở thành người đẹp nhất để làm rạng danh nhà họ Hà, nhưng khi thấy Tống Thiên Thị vô cùng lộng lẫy, cô ta biết kế hoạch của mình tối nay đã thất bại.
Tống Thiên Thị hờ hững liếc họ rồi rời mắt, bước lên thảm đỏ với Chung Thu Yểu, đi tới lối vào sảnh tiệc.
Phương Dương đi đỗ xe, không vào cùng họ.
Sau khi bước vào sảnh tiệc, tuy Tống Thiên Thị và Chung Thu Yểu đã chuẩn bị tâm lý trước nhưng vẫn sững sờ khi thấy cảnh tượng trước mặt.
Trước đó, hai người từng tham dự tiệc ăn mừng của nhà họ Ôn, cũng ngạc nhiên lắm rồi, nhưng lần này, đúng là họ đã được chứng kiến một tầm cao mới.
Nếu các buổi tiệc được chia thành nhiều loại, vậy bữa tiệc của nhà họ Ôn hôm nay phải thuộc dạng đỉnh của chóp.
Sảnh tiệc trông rất tráng lệ, nguy nga và hùng vĩ, đâu đâu cũng toát lên sự xa hoa, dường như chỗ nào cũng dán tiền.
Tiếng nhạc du dương vang lên, trai đẹp gái xinh mặc comple hoặc váy dạ hội, cầm ly Champagne hoặc rượu vang trên tay, nở nụ cười điềm đạm và tao nhã, không ngừng đi lại trong sảnh tiệc.
Các bà chủ nhà giàu đều có khí chất, người đàn ông nào cũng mặc comple, đi giày da, có phong thái nhẹ nhàng, lịch thiệp và tao nhã.
Ở khu lấy rượu là tháp ly cao đến nửa thân người, nhân viên mặc gile đang rót Champagne xuống từ tầng cao nhất, dưới ánh đèn, Champagne với màu sắc rực rỡ trông rất đẹp.
Trên chiếc bàn dài phủ khăn trắng tỉnh bên cạnh, có đủ loại rượu vang và nước ép trái cây, thậm chí có cả sữa chua và nước cốt dừa.
Tống Thiên Thị mặc lễ phục mà Ôn Lâm Ngôn chuẩn bị cho cô, đây là váy cổ yếm màu đỏ, chuỗi tua rua càng tôn lên nét đẹp của bờ vai trắng mịn, vòng eo thon thả của cô được ôm sát, khiến vóc dáng lả lướt của cô càng rõ hơn, trông cô vừa lộng lẫy, vừa tao nhã, vừa yêu kiều.
Chiếc khuyên kim cương trên tai cô sáng lấp lánh, tô điểm thêm cho sự cao quý.
Sang trọng, xinh đẹp, đoan trang, mỹ miều, kiêu ngạo...
Những từ hoa mỹ này đều không đủ để miêu tả sự xinh đẹp và quyến rũ của cô.
Cô như bông hồng diễm lệ và rực rỡ, đẹp một cách đáng kinh ngạc, đẹp một cách chói mắt.
Da cô trắng như phát sáng, như sen tuyết giữa trời, không có tì vết nào, mịn màng và mềm mại.
Nó khiến người khác muốn vươn tay sờ thử, để xem đó có phải da thật không, nhưng lại sợ vấy bẩn cô.
Họ đều là người trong thương trường, đã gặp nhiều kiểu phụ nữ rồi, nhưng đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy một cô gái xinh đẹp tuyệt trần như thế.
Cô như yêu tỉnh, vòng eo mảnh mai và mềm mại, như có thể ôm trọn bằng một bàn tay.
Những đường nét trên gương mặt cô rất đẹp, hoàn hảo tới mức không chê vào đâu được, như đứa con cưng của thượng đế.
Cho dù cô gái xinh đẹp như tiên nữ, rạng ngời như hoa xuân này nhìn ai thì cũng có thể khiến người đó điên cuồng, mê muội vì mình.
Chung Thu Yểu bên cạnh cô mặc váy lụa màu xám, cũng xinh như tiên.
Do đó, sự xuất hiện của hai người họ đã khiến hầu hết mọi người chú ý.
Nhất là đàn ông, trong mắt ai cũng hiện rõ vẻ kinh ngạc và tán thưởng, thậm chí có người còn hỏi người bên cạnh xem họ là ai.
Lạc Nguyên đang đứng giữa các cô gái cũng phải trầm trồ trước vẻ đẹp của Tống Thiên Thị.
Anh ta kinh ngạc nhìn cô, trên mặt thoáng hiện vẻ tiếc nuối.
Cho dù cô xinh đẹp đến mấy thì cũng là hoa đã có chủ.
Hơn nữa anh ta không thể trêu vào người đàn ông kia.
Anh ta nhấp một hớp rượu với vẻ tiếc nuối, cảm thấy hơi buồn bực.
Bạn nữ đi cùng anh ta hôm nay là Thẩm Di Tiếu.
Thẩm Di Tiếu nhìn Tống Thiên Thị, ngơ ngác không nói nên lời, một lúc lâu sau mới lắp bắp: “Anh ơi, sao cô ta xinh đẹp thế ạ..” Giang Hảo đang đứng cạnh bàn buồn bã cụp mắt.
Cô ta bỗng hiểu tại sao Ôn Lâm Ngôn thích Tống Thiên Thị.
Không bàn tới những thứ khác, chỉ với gương mặt của cô, nếu cô ta là đàn ông thì cũng sẽ động lòng.
Trong bữa tiệc như hôm nay, cô chủ bà chủ nào đều muốn làm người nổi bật nhất, do đó, sự xuất hiện của Tống Thiên Thị đã phá tan ảo tưởng của họ, rất nhiều người đều nhìn cô bằng ánh mắt ghen ghét.
Trước đó, Tống Thiên Thị và Chung Thu Yểu cũng từng chứng kiến yến tiệc của nhà họ Ôn, nên sau khi kinh ngạc xong, họ nhanh chóng cư xử bình thường.
Gòn Hà Tụng Cẩn và Nguyễn Ưu Tư vừa đi vào sau họ thì hoàn toàn sững sờ.
Hà Tụng Cẩn còn đỡ, nhưng Nguyễn Ưu Tư lại kinh ngạc che miệng, như chưa từng thấy việc đời.
Thấy ai cũng nhìn Tống Thiên Thị, cô ta vừa tức giận vừa ghen ghét.
Người phụ nữ này cứ xuất hiện là lại át hết hào quang của cô ta.
Cô đúng là khắc tỉnh của cô ta.
Giang Hàn Đông đến khá sớm, đang trò chuyện với người quen.
Nghe thấy tiếng ồn ào, anh ta nhìn theo ánh mắt của mọi người, trông thấy Tống Thiên Thị và Chung Thu Yểu đứng ở cửa, anh ta lập tức cầm ly Champagne, bước tới trước mặt họ.
“Cuối cùng hai người cũng tới ” Anh ta mặc comple cao cấp màu xanh lam, gương mặt tuấn tú, tao nhã và cao quý.
Khi anh ta đi tới chỗ họ, Tống Thiên Thị phát hiện có rất nhiều cô gái đang dán mắt vào anh ta.
Cô mỉm cười, chào anh ta: “Tổng giám đốc Giang” Nụ cười của cô vô cùng rạng rỡ, khiến những người đàn ông khác mê mẩn, như bị bắt mất hồn.
Có người thầm nghĩ, lát nữa khi khiêu vũ, kiểu gì cũng phải mời cô nhảy một bài.
Nhưng chỉ cần được khiêu vũ với cô thôi là họ đã hài lòng rồi, không ai nghĩ tới việc có gì đó với cô.
Dường như nếu suy nghĩ đó xuất hiện trong đầu thì tức là đang sỉ nhục cô vậy.
Giang Hàn Đông gật đầu, nhìn Chung Thu Yểu, tối nay cô ta đẹp thật.
Nhưng cô gái xinh đẹp này lại có trái tim như đá, cho dù anh ta làm gì thì cũng không lay động được cô ta.
Từ nhỏ anh ta đã sống sung sướng, chưa từng thất bại bao giờ, có rất nhiều cô gái lao vào vòng tay anh ta, do đó anh ta rất buồn phiền và tức giận trước sự từ chối của Chung Thu Yểu.
Anh ta cũng có lòng tự trọng, sau khi Chung Thu Yểu từ chối anh ta không biết bao nhiêu lần, anh ta cũng biến mất khỏi tầm mắt cô ta, muốn chờ cô ta chủ động tìm anh ta, nhưng lâu lắm rồi mà cô ta vẫn không liên lạc với anh ta lần nào.
Hôm nay nhìn thấy cô ta, anh ta cảm thấy rất phức tạp, còn hơi khó chịu.
Anh ta kìm nén sự khó chịu trong lòng, nói: “Hồi nãy Lâm Ngôn đã gọi cho tôi, bảo lát nữa cậu ấy mới đến, còn dặn tôi để ý tới hai người, tôi dẫn hai người đi ăn gì trước nhé” Tống Thiên Thị và Chung Thu Yểu gật đầu, đến khu đồ ăn với anh ta.
Khi họ bước đi, những người đàn ông kia cứ dán mắt vào Tống Thiên Thị, có người dẫn bạn gái đi cùng còn bị bạn gái véo vào tay và chế giễu.
Nếu đây không phải nơi công cộng, có lẽ họ đã bị véo tai hoặc cãi nhau rồi.
Gó người lại bước tới chào Giang Hàn Đông, nhưng ai cũng có thể hiểu được mục đích của họ.
“Tổng giám đốc Giang, hai người đẹp này là ai thế?
Cậu không giới thiệu à?” Mục đích của anh ta quá rõ rồi, làm gì có chuyện Giang Hàn Đông không biết anh ta định làm gì chứ.
Giang Hàn Đông cười nhạt: “Hôm nay có rất nhiều người đẹp ở đây, cậu có thể thoải mái làm quen với bất cứ ai, trừ hai người họ.” Hàn Đông đã dẫn Tống Thiên Thị và Chung Thu Yểu đi.
Ở khu đồ ăn, Tống Thiên Thị và Chung Thu Yểu lại tròn mắt.
Tôm hùm, bào ngư, đồ ngọt, hoa quả tươi, có đủ mọi thứ cần thiết, thậm chí họ còn không biết tên một số loại hải sản, hơn nữa trông chúng rất tươi.
Đây là lần đầu tiên họ thấy một bữa tiệc chuẩn bị cả tôm hùm và bào ngư, đúng là xa xỉ thật đấy!
Có rất nhiều đồ ăn, hơn nữa món nào cũng ngon mắt, họ không biết nên lấy loại nào.
Chưa bàn đến việc sẽ làm quen được những người khác, chỉ cần hôm nay được ăn những món ngon này thôi là cũng không bõ công họ đến đây.
Chung Thu Yểu lấy hai cái đĩa, đưa một cái cho Tống Thiên Thị rồi bắt đầu chọn đồ ăn.
Tống Thiên Thị cầm đĩa không, nhìn Giang Hàn Đông bên cạnh: “Chúng tôi vừa tới đã ăn, liệu có ổn không thế?” Cô biết tối nay cô rất nổi bật, chắc chắn lúc này có rất nhiều người đang nhìn cô, cô sợ mình sẽ khiến Ôn Lâm Ngôn mất mặt nên phải chú ý tới hành động và lời nói.
Giang Hàn Đông đáp: “Nếu không ăn bây giờ, lát nữa cô không có thời gian để ăn đâu ” “Tại sao?” Cô chớp mắt, vẻ quyến rũ trong mắt cô khiến người ta mê mẩn, Giang Hàn Đông cũng suýt đắm chìm.
Anh ta vội nhìn về phía khác.
“Lát nữa cô sẽ biết” Trong bữa tiệc kiểu này, nếu ăn tôm hùm bào ngư thì sẽ phải gỡ bằng tay, cho dù đeo găng thì cũng xấu, do đó cô chỉ lấy đồ ngọt và hoa quả.
Tuy Chung Thu Yểu cũng rất muốn ăn, nhưng có lẽ cô ta biết việc ăn uống sẽ ảnh hưởng tới hình tượng nên cũng chọn mấy món đơn giản mà mình chưa ăn bao giờ.
Trong lúc họ ăn, Giang Hàn Đông đứng cạnh họ như vệ sĩ.
Tống Thiên Thị cười khẽ: “Tổng giám đốc Giang, anh cứ đi làm việc của anh đi, không cần ở đây với chúng tôi đâu ” “Lâm Ngôn đã dặn tôi theo sát cô, tôi phải chờ cậu ta tới rồi mới đi được” Giang Hàn Đông cầm một ly Champagne, bình thản ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm rượu, trông vừa tao nhã vừa ung dung.
Những người bước tới bắt chuyện với họ bị anh ta đuổi đi hết.
Chung Thu Yểu trêu: “Chắc chắn luật sư Ôn biết cậu sẽ là người đẹp nhất hôm nay, kiểu gì cũng có đàn ông bắt chuyện với cậu nên đã nhờ anh ta trông cậu ” Tống Thiên Thị nói: “Cũng chưa chắc, có khi anh ta sợ người khác tới bắt chuyện với cậu thì sao.” Chung Thu Yểu đá cô dưới gầm bàn, nét mặt hơi mất tự nhiên.
Giang Hàn Đông vờ như không nghe thấy họ nói gì, nhìn về phía trung tâm của bữa tiệc.
Họ chưa ăn xong, Lâm Thành đã tới.
Thấy anh ta đến một mình, Tống Thiên Thị nhíu mày.
Chung Thu Yểu nói: “Sao anh ta không dẫn Huy Nguyệt theo?” Giang Hàn Đông giải thích cho họ: “Cậu ta xích mích với người nhà họ Lâm do anh cả của cậu ta điều hành, nên nếu có người nhà họ Lâm tới thì đó cũng là anh cả của cậu ta” Nghe thấy anh ta nói thế, Tống Thiên Thị và Chung Thu Yểu hiểu ngay, anh ta tới đây với thân phận ảnh đế Lâm.
Anh ta và Tần Huy Nguyệt kết hôn bí mật, hôm nay có nhiều phóng viên bên ngoài như thế, đương nhiên anh ta không thể dẫn Tần Huy Nguyệt theo rồi.
Tống Thiên Thị cứ tưởng với thân phận của Tần Huy Nguyệt, chắc chắn cô ta sẽ tới bữa tiệc hôm nay, nên không bảo Ôn Lâm Ngôn gửi thư mời.
Sau đó Tống Cạnh Hàm cũng đến, đầu tiên Tống Cạnh Hàm chào Lâm Thành rồi tìm xung quanh, thấy đám người Tống Thiên Thị đang ở khu nghỉ ngơi, thì lập tức bước tới chỗ họ.
Tống Thiên Thị chọc nĩa vào bánh ngọt trong đĩa, nhìn cậu ta: “Nếu ai không biết thì sẽ nghĩ Lâm Thành mới là người thân của em, vừa đến đã đi tìm anh ta rồi ” Cô không thích Lâm Thành nên rất bất mãn với việc Tống Cạnh Hàm chào Lâm Thành rồi mới đi tìm họ.
Tống Cạnh Hàm thấy cô rất khó hiểu: “Không phải chứ?
Chị ghen cả với việc này à?” Tống Thiên Thị nói: “Sau này đừng tôn sùng anh ta nữa” Tống Cạnh Hàm hỏi: “Tại sao?” Đàn ông rác rưởi có gì đáng để tôn sùng?
Cô thầm mắng, không trả lời cậu ta mà nói: “Sao em đến muộn thế, chị cứ tưởng em không tới cơ.” “Sao thế được?
Tối nay là ngày vinh quang nhất, huy hoàng nhất của anh rể em, em phải tới cổ vũ cho anh ấy chứ” Tống Cạnh Hàm cười, ngồi xuống: “Anh rể em đâu, sao em không thấy anh ấy ạ?” Tống Thiên Thị đáp: “Bao nhiêu bộ phim em quay phí phạm hết cả rồi!” “?” Tống Cạnh Hàm ngơ ngác.
Cô từ tốn nói: “Chẳng lẽ em không biết à?
Nhân vật chính luôn xuất hiện cuối cùng” Tống Cạnh Hàm vỗ trán, sực hiểu: “Hình như đúng thế thật” Cậu ta nói mấy câu với Tống Thiên Thị, Chung Thu Yểu rồi ngập ngừng nói: “Thiên Thiên, Yểu Yểu, em có chút việc, hai người ăn ghuP Trong số những người tới đây hôm nay, có rất nhiều nhà sản xuất, cậu ta phải nhân cơ hội này đi làm quen với họ.
Cậu ta do dự vì Giang Hàn Đông đang ngồi ở đây.
Cậu ta không biết Giang Hàn Đông có nhiệm vụ mà Ôn Lâm Ngôn giao, chỉ nghĩ anh ta muốn tiếp cận Chung Thu Yểu.
Nhưng lời Hàn Hiến nói cứ văng vằng trong đầu, anh ta bảo cậu ta phải làm quen với nhiều nhà tư bản thích đầu tư vào phim truyền hình hoặc phim điện ảnh hơn.
Thậm chí Hàn Hiến còn sắp xếp thông tin về các nhà sản xuất sẽ tham dự bữa tiệc hôm nay ngay trong đêm, nhất là ảnh chụp.
Anh ta dặn cậu ta phải nhớ kỹ xem họ trông thế nào.
Vì sợ cậu ta quên, khi cậu ta đang trên đường tới đây, anh ta còn gửi cả những bức ảnh đó vào điện thoại của cậu ta nữa.
Cậu ta không thể khiến Hàn Hiến thất vọng, hơn nữa cậu ta cũng muốn công việc của mình thăng tiến, sau khi trả hết nợ cho Tống Thiên Thị, cậu ta sẽ có tư cách theo đuổi Chung Thu Yểu.
Chung Thu Yểu nhận ra sự do dự của cậu ta, cũng biết nguyên nhân nên nói: “Đi làm việc của em đi, nắm bắt cơ hội hôm nay, đừng bỏ lỡ” “Vậy lát nữa em sẽ đi tìm hai người ” Tống Cạnh Hàm gật đầu, nói rồi đứng dậy rời đi.
Tống Thiên Thị nhìn lướt qua sảnh tiệc với vẻ buồn chán, ánh mắt bỗng chững lại.
Vì cô thấy hai người đang bước vào từ cửa sảnh tiệc, một người là Tần Huy Nguyệt, còn người kia là một người đàn ông đẹp trai và dịu dàng, Tần Huy Nguyệt đang khoác tay anh ta.
Chung Thu Yểu đi lấy thêm đồ ăn, ngồi xuống rồi hỏi cô: “Cậu nói xem Huy Nguyệt có tới không?” “Tới rồi còn gì” Cô hếch cằm về phía cửa.
Chung Thu Yểu nhìn sang, thấy Tần Huy Nguyệt không đến một mình, lập tức sửng sốt, hỏi: “Người đàn ông đi cùng cô ấy là ai thế?” Tống Thiên Thị lắc đầu.
Chung Thu Yểu nói: “Cuối cùng cô ấy cũng nghĩ thông, chuẩn bị vứt bỏ tên đàn ông chó má như Lâm Thành rồi à?”