Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 387 Đã là đồ mình thích rồi thì tại sao phải nhường cho người khác?
K huôn mặt xinh đẹp kinh động lòng người của Tống Thiên Thị xuất hiện nụ cười tươi rói, cô nói: “Đây là buổi lễ kế vị của luật sư Ôn nhà tớ, cho nên tớ xin gửi lời mời đặc biệt tới cậu ” “Yêu cậu chết đi được” Chung Thu Yểu mừng không sao tả xiết, chỉ thiếu nước chạy tới hôn cổ Tống Thiên Thị một cái: “Vậy tan làm chúng ta tới cửa hàng xem lễ phục nhé?” Tống Thiên Thị trả lời với vẻ tự hào: “Luật sư Ôn nhà tớ đã thay tớ chuẩn bị mọi thứ rồi” Chung Thu Yểu chậc chậc hai tiếng, tỏ vẻ ghen tị.
“Nhưng tớ có thể đi với cậu.” Chung Thu Yểu cảm động vô cùng, nhưng câu nói sau đó của Tống Thiên Thị lại như một chậu nước lạnh nhấn chìm cảm xúc của cô ấy.
“Dù cậu là phó tổng giám đốc showroom Chinia hay trong thân phận là bạn thân tớ thì đều có liên quan mật thiết tới tớ.
Tất nhiên, tớ không mong đợi cậu sẽ khiến tớ nở mặt nở mày, nhưng ít nhất cũng không được để tớ mất mặt.
Mà nếu tớ mất mặt thì luật sư Ôn nhà tớ cũng mất mặt, hôm đó anh ấy là nhân vật chính, cho nên tớ sẽ đi chọn lễ phục với cậu.
Hôm đó cậu phải tỏa sáng trong mắt tất cả mọi người ” Sắc mặt Chung Thu Yểu xây xẩm, vứt lại hai chữ “tuyệt giao” rồi xoay người đi ra ngoài.
Mặc dù ngoài miệng nói tuyệt giao, nhưng vừa đến giờ tan làm cô ta đã chui vào văn phòng Tống Thiên Thị, thúc giục cô mau lên.
Tống Thiên Thị vừa cười vừa thu dọn đồ đạc, cầm túi xách tan làm.
Hai người đi ăn cơm trước, sau đó tới cửa hàng của Chinia chọn lễ phục.
Lúc bọn họ đi thang máy lên lại vô tình thấy Nguyễn Ưu Tư đang đứng bên ngoài cửa hàng Chinia, nhìn bộ lễ phục trên người con ma nơ canh trong tủ kính với ánh mắt khao khát.
Nguyễn Ưu Tư đã bị Chinia cho vào danh sách đen nên cô ta không còn tư cách đặt chân vào cửa hàng này.
Chỉ có điều, mỗi lần đi lướt qua cửa hàng, thấy những bộ lễ phục xinh đẹp trên người ma nơ canh, cô ta lại không nhịn được, dừng chân nhìn ngắm chúng một lát.
Nguyễn Ưu Tư ngửi thấy hương nước hoa quen thuộc, cô ta quay đầu thấy Tống Thiên Thị và Chung Thu Yểu xuất hiện phía sau mình, giây tiếp theo, họ đi thẳng vào cửa hàng.
Cô ta vốn định rời đi, nhưng không hiểu sao chân lại đứng im bất động, chỉ biết cắn môi, nhìn hai người phụ nữ trong cửa hàng với ánh mắt căm tức.
Tống Thiên Thị vừa đi quanh cửa hàng vừa nói: “Thật đáng tiếc, chuyện này quá đường đột, nếu không tớ sẽ thiết kế riêng cho cậu một bộ lễ phục, chắc chắn hôm đó cậu sẽ nổi bật, lộng lẫy hơn bất kỳ thứ hoa thơm cỏ lạ nào.” Chung Thu Yểu bước tới trước mặt cô, khẽ chạm vào cánh tay cô, sau đó nhìn Nguyễn Ưu Tư vẫn đang đứng ngoài cửa hàng như ngầm Ta hiệu.
Tống Thiên Thị cũng nhìn thoáng qua, khi thấy Nguyễn Ưu Tư đang nhìn bọn họ với sắc mặt u ám, cô chuyển sự chú ý đi nơi khác.
“Quan tâm cô ta làm gì, không cần lãng phí thời gian lên mấy đám người râu ria không xứng, chọn lễ phục của cậu đi” Chung Thu Yểu cười, nghiêm túc chọn một bộ lễ phục.
Đây là tiệc nhà họ Ôn, cô ta không thể xuất hiện quá tuỳ tiện được.
Chung Thu Yểu chỉ vào hai bộ đồ, nhờ Tống Thiên Thị cho ý kiến.
Tống Thiên Thị hếch chiếc cằm tỉnh xảo về phía tủ kính chỗ cửa, mở miệng nói: “Tớ thấy cậu mặc bộ đồ trên mẫu kia cũng không tồi” Chung Thu Yểu nhìn thoáng qua, nhướng mày đáp: “Cậu lại định làm loạn à?” Nguyễn Ưu Tư còn chưa rời đi, trong khi vừa nãy cô ta còn nhìn bộ lễ phục trên người con ma nơ canh đó chằm chằm, vừa nhìn đã biết cô ta rất thích nhưng lại không thể mua được.
Tống Thiên Thị cười nói: “Cửa hàng của tớ, tớ muốn làm cái gì mà chẳng được.” Chung Thu Yểu nhìn nhân viên cửa hàng: “Lấy bộ lễ phục trên người ma nơ canh kia xuống cho tôi thử” Nhân viên cửa hàng khẽ đáp một tiếng, xoay người cởi bộ lễ phục trên người ma nơ canh kia xuống, một nhân viên khác thấy vậy cũng chạy tới giúp một tay.
Tống Thiên Thị ngồi xuống chiếc ghế sofa đặt trong khu nghỉ ngơi, mặc dù nhân viên cửa hàng không biết thân phận của cô, nhưng thấy cô tới cùng Chung Thu Yểu nên cũng coi cô như một vị khách quý, rót trà bưng món tráng miệng lên chiêu đãi cô.
Cô cầm một quyển tạp chí thời trang đặt trên bàn, thong dong lật giở từng trang.
Nhân viên cửa hàng đưa lễ phục cho Chung Thu Yểu, lúc cầm bộ đồ trên tay, Chung Thu Yểu liếc Nguyễn Ưu Tư đang đứng bên ngoài, thấy sắc mặt cô ta hơi đổi, nói chung là vô cùng khó coi.
Chung Thu Yểu vào phòng thử đồ, một lát sau, cô ta bước ra.
Bộ lễ phục có màu xám khói, tay áo làm bằng vải mỏng bay nhẹ như nước, lớp lưới trong suốt chuyển màu, mấy viên kim cương, ngọc trai đính trên váy toả sáng lấp lánh.
Tổng thể bộ váy làm tôn lên làm da trắng nõn nà của Chung Thu Yểu, khiến cô ta đẹp tựa tiên nữ.
Nguyễn Ưu Tư vẫn đang đứng ngoài cửa hàng, khi thấy Chung Thu Yểu mặc bộ lễ phục mình muốn, cô ta đố ky tới nỗi hai mắt đỏ bừng.
Tống Thiên Thị gập quyển tạp chí, gật đầu với vẻ hài lòng: “Bộ này rất hợp với cậu ” Mà bản thân Chung Thu Yểu cũng khá hài lòng về bộ lễ phục trên người mình, cô ta nói: “Vậy lấy bộ này đi” Cô ta vào phòng thử đồ thay trang phục, đến khi bước ra vẫn thấy Nguyễn Ưu Tư ở đó.
Nhân viên cửa hàng giao lễ phục cho Chung Thu Yểu, cô ta xách túi hàng trên tay.
Tống Thiên Thị đứng dậy hỏi: “Chúng ta đi dạo thêm chứ?” “Được” Chung Thu Yểu muốn mua một đôi giày để đi tới bữa tiệc hôm đó.
Bộ lễ phục đẹp tuyệt đỉnh thế này lại đi phối với đôi giày cũ có lẽ không được hay lắm nhỉ?
Hai người ra khỏi cửa hàng, Nguyễn Ưu Tư vẫn chăm chú nhìn bộ lễ phục trong tay Chung Thu Yểu.
Cuối cùng, cô ta hạ quyết tâm, đi lên chặn đường đi của hai người.
“Trước đây cô gài tôi lấy nhiều thứ như vậy, nếu không muốn trả lại thì dùng cái váy này đổi đi” Chung Thu Yểu nở nụ cười, xem ra Nguyễn Ưu Tư rất thích bộ lễ phục này.
Nhưng mà cô ta cũng thích, mà đã là đồ mình thích rồi thì tại sao phải nhường cho người khác?
“Nếu như cô thích..” Nói đến đây, Chung Thu Yểu cố tình dừng lại giữa chừng, sau đó tỏ vẻ khó xử.
Khi thấy hai mắt Nguyễn Ưu Tư sáng bừng, cô ta bỗng đổi giọng: “Tất nhiên là không thể cho cô” Nguyễn Ưu Tư biết Chung Thu Yểu đang cố tình chơi mình, tức đến nỗi khuôn mặt méo mó vặn vẹo, ánh mắt tối sầm.
Tống Thiên Thị mở miệng: “Đưa lễ phục cho cô thì những chuyện trước đó được xoá bỏ hết ư?” Nguyễn Ưu Tư sợ Tống Thiên Thị sẽ chơi mình như Chung Thu Yểu nên cố tình quan sát thật kỹ, cuối cùng vẫn đáp: “Ừm Mấy lần gặp bọn họ là Nguyễn Ưu Tư lại lôi mấy chuyện bọn cô gài bẫy cô ta trước đây, mà Tống Thiên Thị nghe vậy phiền muốn chết.
Vừa hay, hôm nay có cơ hội giải quyết rồi.
“Được thôi, để phòng ngừa cô lật lọng, cô lặp lại câu nói vừa nãy một lần nữa đi, tôi ghi âm làm chứng cứ đã” Dứt lời, Tống Thiên Thị cúi đầu mở túi xách, lấy điện thoại di động, dùng vân tay mở khoá.
Nguyễn Ưu Tư nhìn cô bằng ánh mắt ngờ vực, giống như đang suy xét mức độ đáng tin từ lời nói của cô.
“Không tin thì thôi vậy” Dứt lời, Tống Thiên Thị định cất điện thoại.
Nguyễn Ưu Tư thấy cô chuẩn bị đi, vội nói: “Được thôi, ghi âm thì ghiâm” Chỉ còn vài ngày nữa là lễ kế vị của người thừa kế nhà họ Ôn diễn ra, nhà họ Hà cũng nhận được thư mời.
Tối hôm qua, lúc ngồi trên bàn ăn cơm, ông cụ Hà có nói Hà Tụng Cẩn đưa cô ta đi tham dự cùng, Hà Tụng Cẩn cũng đồng ý rồi.
Hôm nay cô ta tới để mua lễ phục, nhưng cửa hàng Chinia không cho cô ta vào.
Mặc dù cô ta đã mua một bộ ở cửa hàng khác, nhưng cô ta cảm thấy bộ đó không đẹp bằng bộ Chung Thu Yểu vừa thử.
Chắc chắn bữa tiệc nhà họ Ôn sẽ có sự góp mặt của rất nhiều nhân vật nổi tiếng trên khắp thế giới, cô ta phải trở thành người tỏa sáng nhất, vì nhà họ Hà và cũng vì thể diện của anh Tụng Cẩn.
Tống Thiên Thị mở cameras, nhấn nút ghi hình, giơ điện thoại chĩa thẳng mặt cô ta: “Nói đi” Nguyễn Ưu Tư nhìn về phía Chung Thu Yểu: “Chỉ cần cô chịu đưa bộ lễ phục đó cho tôi, tôi sẽ xí xoá tất cả những chuyện trước kia, không tới tìm cô nữa.” Sau khi Tống Thiên Thị ấn lưu thành công, cô click mở lại một lần nữa.
Nguyễn Ưu Tư nhìn cô, hỏi với giọng điệu không kiên nhẫn: “Được chưa vậy?”