Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 347 Anh nghĩ anh nhiều tiền hơn tôi ư?
HH à Tụng Gẩn bảo đảm: “Chỉ cần em không đi khiêu khích cô ấy, anh tin chắc những chuyện thế này sẽ không xảy ra” Nguyễn Ưu Tư nhìn anh ta với vẻ mặt ngơ ngác, giống như có thứ gì đó đâm thẳng vào trái tim nhỏ bé của cô ta, thậm chí cô ta còn cảm nhận rõ nỗi đau lòng hơn nỗi đau thể xác.
Cô ta không ngốc, tuy ngoài mặt Hà Tụng Cẩn tỏ vẻ làm vậy là vì muốn tốt cho cô ta, nhưng thực chất lại đang cố tình bảo vệ Tống Thiên Thị.
Những hành động săn sóc và sự dịu dàng Hà Tụng Cẩn dành cho cô ta từ tối hôm qua tới giờ đều là giả, bởi anh ta chỉ muốn đạt được mục đích là không cần truy cứu chuyện Tống Thiên Thị đánh cô ta.
Anh Tụng Cẩn của cô ta thay đổi thật rồi!
Trước đây, anh ta dốc hết lòng hết sức bảo vệ che chở cô ta, nhưng giờ thì sao?
Vì muốn bao che một người phụ nữ khác, Hà Tụng Cẩn ép cô ta phải nén giận, không hề quan tâm cảm nhận của cô ta.
Nếu Hà Tụng Cẩn không chịu giúp, một mình cô ta không thể làm gì Tống Thiên Thị.
Cô ta cố chịu đựng nỗi đau đớn day dứt trong lòng, gượng cười: “Được” Hà Tụng Cẩn mỉm cười: “Bữa trưa nay em muốn ăn món gì?
Để anh kêu người làm mang tới ” Nguyễn Ưu Tư nắm chặt tay anh ta, hy vọng có thể dùng chính sự nhẫn nhục chịu đựng của mình để đổi lấy lòng thương hại từ anh ta: “Anh có thể ở lại với em thêm vài ngày nữa không?” Hà Tụng Cẩn nhìn cô ta, khi thấy nỗi khao khát và sự thận trọng thoáng hiện trong đôi mắt người phụ nữ, anh ta gật đầu đáp: “Được” Nguyễn Ưu Tư cười, vui vẻ nép vào lồng ngực anh ta.
Nhưng ở góc độ Hà Tụng Cẩn không nhìn thấy, nụ cười tươi rói nơi khoé miệng từ từ căng cứng, trông có phần chua xót.
Buổi sáng, sau khi Ôn Lâm Ngôn và Tống Thiên Thị ăn xong bữa sáng ở cửa tiệm bên ngoài khu dân cư, anh đưa cô quay về cửa khu dân cư, khi thấy Tống Thiên Thị đi vào trong anh mới lên xe.
Lúc ngồi vào trong xe, Ôn Lâm Ngôn giơ cánh tay nhìn đồng hồ, bảy giờ ba mốt phút Anh có một vụ kiện bắt đầu vào lúc mười giờ, từ bệnh viện tới toà án mất hai mươi phút, mà từ nơi này tới bệnh viện là khoảng nửa tiếng đồng hồ.
Nếu cuộc nói chuyện diễn ra suôn sẻ, chắc chắn anh sẽ tới kịp giờ mở phiên toà xét xử.
Anh ước tính thời gian, sau đó quyết định lái xe đi về hướng bệnh viện.
Tại quầy hướng dẫn của khoa điều trị nội trú, anh hỏi bác sĩ Nguyễn Ưu Tư đang nằm trong phòng bệnh nào, sau đó đi về nơi được chỉ.
Nhưng có ai ngờ, anh còn chưa bước tới cửa phòng bệnh đã thấy Hà Tụng Cẩn đang đứng nghe điện thoại ngoài hành lang từ đằng xa.
Khi anh sắp tới gần, Hà Tụng Cẩn cũng nhận ra sự tồn tại của anh, sau đó kết thúc cuộc trò chuyện.
Ôn Lâm Ngôn đi ngang qua người anh ta, đẩy cửa phòng bệnh.
Hà Tụng Cẩn khẽ nhíu mày, đi theo anh.
Khoảnh khắc nhìn thấy Ôn Lâm Ngôn xuất hiện, sắc mặt của Nguyễn Ưu Tư hoàn toàn thay đổi: “Anh tới đây làm gì?” Ôn Lâm Ngôn nhìn cô ta, khuôn mặt anh tuấn ấy vẫn giữ nguyên trạng thái lạnh lùng, bình tĩnh trước sau như một: “Tôi tới đây vì chuyện xảy ra tối qua” Hà Tụng Cẩn nhăn mày.
Nguyễn Ưu Tư hơi kích động: “Chính chị ta đánh tôi!
Anh còn mặt mũi tới đây tìm tôi để tính sổ hả?
Các người đừng khinh người quá đáng!
Mấy vết thương trên người tôi chính là chứng cứ!
Chưa kể, có Tất nhiều người chứng kiến vụ việc xảy ra vào tối qua..” Ôn Lâm Ngôn bình tĩnh cắt ngang lời cô ta: “Giải quyết riêng đi” Nguyễn Ưu Tư ngẩn người, nhìn về phía Hà Tụng Cẩn theo phản xạ tự nhiên.
Hà Tụng Cẩn nhướng mày rồi lại cụp mi, không biết anh ta đang suy nghĩ cái gì, nhưng tóm lại là không nhìn Nguyễn Ưu Tư.
Cô ta lại nhìn Ôn Lâm Ngôn, mới sáng sớm tỉnh mơ đã mò tới đây nói chuyện thay Tống Thiên Thị, xem ra anh đối xử với cô cũng không tồi.
“Giải quyết riêng cũng được thôi, trừ phi chị ta đích thân xin lỗi tôi” Nếu anh đã tự tìm đến tận cửa, vậy cô ta cũng không thể vô cớ bỏ qua.
Mặc dù cô ta đã đồng ý với Hà Tụng Cẩn rằng sẽ không truy cứu, nhưng trong lòng lại thấy không công bằng.
“Không thể” Ôn Lâm Ngôn từ chối với thái độ quả quyết dứt khoát.
Nguyễn Ưu Tư lại nói: “Nếu một chút thành ý cũng chẳng có thì tính gì đến việc giải quyết riêng?” Ôn Lâm Ngôn vẫn rất bình tĩnh: “Cô cứ việc đưa một con số, tôi sẽ đền bù thiệt hại” Hà Tụng Cẩn - người giữ im lặng từ nãy đến giờ bỗng cười khẩy một tiếng: “Đền tiền ư?
Nhà họ Hà tôi thiếu vài đồng bạc ấy của anh à?” Ôn Lâm Ngôn quay đầu, nhìn anh ta với vẻ hờ hững.
Hà Tụng Cẩn lại tiếp tục châm chọc: “Dám nói đến chuyện tiền nong trước mặt tôi?
Anh nghĩ mình nhiều tiền hơn tôi hay sao?” Ôn Lâm Ngôn nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng không gợn sóng, nói với giọng nhẹ tựa lông hồng: “Nhà họ Hà nhiều tiền lắm ư?” Câu nói của anh khiến Hà Tụng Cẩn có cảm giác bị xúc phạm, anh ta tiếp tục buông lời mỉa mai: “Chúng ta không phải người cùng đẳng cấp, nên tất nhiên anh không biết nhà họ Hà có tiền hay không” Ôn Lâm Ngôn không muốn dài dòng vô ích với anh ta, chưa kể anh còn đang khá vội, nên đành chốt hạ: “Nếu không muốn giải quyết riêng thì làm thủ tục pháp lý đi,” Anh móc một tấm danh thiếp từ trong túi, đưa cho Hà Tụng Cẩn: “Tôi là luật sư của Tống Thiên Thị, có chuyện gì mấy người cứ liên hệ trực tiếp với tôi.
Về chuyện xảy ra tối hôm qua, tôi đã kêu người đi điều tra camera giám sát xung quanh, tổng giám đốc Hà có muốn tôi gửi cho anh xem cùng không?” Hà Tụng Cẩn cúi đầu nhìn tấm danh thiếp anh đưa, duỗi tay cầm lấy, khuôn mặt tối sầm: “Không cần, tôi sẽ tự cho người đi tra” Ôn Lâm Ngôn gật đầu: “Vậy thì tốt, tôi khuyên tổng giám đốc Hà nên xem qua camera giám sát trước rồi hãy quyết định xem nên giải quyết riêng hay không” Nghe anh nói vậy, Hà Tụng Cẩn hiểu ngay vấn đề, chắc chắn chuyện tối hôm qua không hoàn toàn đúng như những gì Nguyễn Ưu Tư nói.
Thật ra anh ta cũng đoán được đại khái, nếu không phải Nguyễn Ưu Tư khiêu khích Tống Thiên Thị, chắc chắn cô sẽ không xuống tay đánh cô ta vô cớ.
Chưa kể, anh ta không tin câu nói “mất tập trung khi lái xe nên suýt đâm trúng Tống Thiên Thị” của Nguyễn Ưu Tư.
Nếu nói suýt đâm trúng người khác thì còn hợp lý, nhưng đây lại là Tống Thiên Thị, trùng hợp quá mức cho phép.
Nghe Ôn Lâm Ngôn nói vậy, trái tim Nguyễn Ưu Tư như bị bóp nghẽn, chột dạ cúi đầu.
Hà Tụng Cẩn nói: “Cho dù sự thật có là gì chăng nữa cũng vậy, anh nghĩ nếu tôi muốn bao che một người, thì liệu kẻ như anh có đấu lại được tôi không?” Ôn Lâm Ngôn nheo mắt, nói với hàm ý sâu xa: “Ý của tổng giám đốc Hà là sẽ bất chấp bảo vệ vợ mặc xanh đỏ đen trắng?” Hà Tụng Cẩn nhìn thẳng anh với đôi mắt lạnh lùng: “Cô ấy là vợ tôi, tất nhiên tôi phải bảo vệ cô ấy” “Nếu đã vậy thì cứ tiến hành theo thủ tục đi” Dứt lời, Ôn Lâm Ngôn giơ cánh tay nhìn lướt qua đồng hồ, vứt lại một câu “tôi chờ luật sư của mấy người liên hệ”, sau đó sải bước ra ngoài.
Nhìn điệu bộ chẳng hề sợ hãi của anh, mặt Hà Tụng Cẩn tối sầm.
Trong cái giới thượng lưu này, không kẻ nào dám không nể mặtanh ta.
Vậy mà một luật sư nho nhỏ như Ôn Lâm Ngôn lại không biết tự lượng sức mình, dám đối đầu với Hà Tụng Cẩn này!
Anh ta bóp mày, bực bội vô cùng.
Thật ra anh ta không định truy cứu trách nhiệm với Tống Thiên Thị, nếu không anh ta cũng chẳng tốn thời gian ở đây với Nguyễn Ưu Tư thay vì đến công ty.
Anh ta cũng càng không vạch trần khi biết Nguyễn Ưu Tư giả bộ ngủ, còn cố tình gọi điện cho tài xế rồi nói những lời quan tâm đó trước mặt cô ta.
Nhưng khi thấy Ôn Lâm Ngôn ra mặt bênh vực, bảo vệ Tống Thiên Thị, anh ta lại thấy khó chịu.
Chưa kể, điệu bộ như thể nắm chắc phần thắng của Ôn Lâm Ngôn đã kích thích anh ta, cho nên anh ta tạm thay đổi quyết định.
Anh ta muốn xem thử một luật sư nhỏ bé như Ôn Lâm Ngôn lợi hại đến mức nào mà dám đối đầu với anh ta!
Thấy anh ta im lặng, Nguyễn Ưu Tư cho rằng bản thân đã chọc giận anh ta, mở miệng nói với giọng thận trọng: “Anh Tụng Cẩn, vừa nãy em hơi nóng nảy nên mới yêu cầu Tống Thiên Thị tới xin lỗi em.
Trước đó em đã đồng ý với anh là sẽ không truy cứu chuyện này, không phải em nói chơi đâu...” Hà Tụng Cẩn cắt ngang lời cô ta với thái độ không kiên nhẫn: “Tại sao lại không truy cứu?” Nguyễn Ưu Tư sửng sốt, há hốc mồm nhìn anh ta với vẻ mặt ngây ngốc...