Chương 339 101 Cách Cua Đổ Đại Lão Hàng Xóm - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 339 Anh dẹp suy nghĩ đó đi V ết thương của Ôn Lâm Ngôn đã gần như khỏi hẳn, hôm nay anh bắt đầu đi làm.


Anh đã nghỉ gần nửa tháng, công việc tồn đọng rất nhiều, do đó tối nay anh ở lại để tăng ca.


Nhưng anh còn chưa xong việc thì đã thấy tin nhắn mà Phương Dương gửi đến.


Bắt chuyện với người đàn ông khác ấy à?


Anh sầm mặt, cầm áo khoác, rời khỏi văn phòng.


Tuy vết thương của anh đã gần lành hẳn, nhưng cánh tay vẫn chưa linh hoạt lắm nên anh không lái xe đi làm.


Sau khi vào thang máy, anh mở Wechat, gọi xe trên ứng dụng.


Khi anh ra khỏi tòa nhà, xe cũng vừa đến.


Anh lên xe rồi báo tên quán bar.


Chung Thu Yểu và Tần Huy Nguyệt quay lại ghế, cầm ly rượu lên, uống một ngụm.


Chung Thu Yểu nhìn Tống Thiên Thị: “Tớ vừa thấy Lạc Nguyên và Hà Tụng Cẩn sán tới trước mặt cậu, ý đồ của Lạc Nguyên rất rõ ràng, định tán tỉnh cậu, nhưng Hà Tụng Cẩn đang làm cái quái gì thế?” Tống Thiên Thị đỡ trán bằng một tay, lơ đãng nói: “Như cậu nói lần trước thôi ” Chung Thu Yểu mở to mắt: “Không thể nào?


Anh ta hèn hạ lắm rồi đấy!” Tống Thiên Thị khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng: “Tên đàn ông rác rưởi điển hình ấy mà” “Thực tế đã chứng minh, câu mất đi rồi mới biết trân trọng là đúng” Chung Thu Yểu cảm khái rồi nhìn Tần Huy Nguyệt: “Cô đá chồng cô đi, sau khi cô rời khỏi anh ta, không chừng anh ta sẽ nhận ra cô mới là người tốt nhất, thật ra trong trái tim anh ta có cô đấy” Cô ta đang đùa thôi, nhưng lại thấy Tần Huy Nguyệt nghiêm túc hỏi: “Thậtà?” Sao cô ta khẳng định được.


Tuy cô ta không biết ông chồng rác rưởi của Tần Huy Nguyệt là ai, nhưng có thể thấy Tần Huy Nguyệt thực sự thích anh ta.


Nếu cô ta ly hôn với tên khốn đó thật, nhưng tên khốn đó lại không làm theo kịch bản mà họ đã tưởng tượng, cô ta sợ Tần Huy Nguyệt sẽ trách cô ta.


“Chuyện này...


khó nói lắm.” Tần Huy Nguyệt cúi đầu với đôi mắt ảm đạm.


Thấy Tần Huy Nguyệt vừa vui vẻ xong bỗng trở nên buồn bã, Chung Thu Yểu thầm trách mình nói nhiều.


Cô ta liếc Tống Thiên Thị, ra hiệu cho cô khuyên cô ta.


Tống Thiên Thị nhận được ánh mắt của cô ta, nhưng không nói theo ý cô ta.


“Tôi nghĩ có thể làm theo lời Yểu Yểu nói, cô cứ thử xem sao, nhỡ anh ta không hối hận, cô cũng sớm được giải thoát, chẳng lẽ cô còn định giữ tên đàn ông rác rưởi đó lại ăn Tết à?” Tần Huy Nguyệt cụp mắt, mím môi, không nói gì.


Tống Thiên Thị mân mê ly rượu trong tay, nói tiếp: “Hồi nãy tôi bắt chuyện với một người đàn ông, tuy không đẹp trai bằng luật sư Ôn nhà tôi nhưng cũng không thua kém nhiều.


Tôi sẽ để ý giúp cô, nếu lát nữa lại thấy anh ta, cô nhớ cố gắng trò chuyện với anh ta, nếu có ngày cô đá tên chồng rác rưởi của cô thì có thể phát triển với anh ta đấy” Cô nhìn quanh, không thấy Phương Dương đâu, hơi tiếc nuối: “Nếu biết trước, hồi nãy tôi đã kết bạn Wechat với anh ta rồi.” Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên sau lưng cô: “Kết bạn Wechat với ai cơ?” Người Tống Thiên Thị cứng đờ, quay đầu lại, cười híp mắt: “Anh yêu, sao anh lại tới đây?” Ôn Lâm Ngôn nheo mắt, hỏi dồn: “Em định kết bạn Wechat với ai?” Tống Thiên Thị vẫn cười hì hì, nhưng đang mắng thầm.


Anh tới đúng lúc thế?


Đương nhiên cô không thể nói rằng cô vừa bắt chuyện với người đàn ông khác rồi.


Nếu không, với sức ghen của luật sư Ôn nhà cô, đêm nay cô sẽ gặp họa mất.


Cô cười hì hì: “Hồi nãy em thấy người quen, nói mấy câu với cô ấy xong thì quên kết bạn Wechat với cô ấy.


Chẳng phải anh bảo tối nay anh phải tăng ca à?


Sao anh lại tới quán bar?” Ôn Lâm Ngôn không quan tâm tới câu hỏi của cô, chỉ cười nhạt: “Nghe nói em bắt chuyện với người đàn ông khác à?” Tống Thiên Thị giật thót, vô thức quay đầu nhìn Chung Thu Yểu và Tần Huy Nguyệt.


Chung Thu Yểu và Tần Huy Nguyệt lắc đầu một cách ăn ý, trên mặt hiện rõ chữ “Không phải tớ/ tôi”.


Tống Thiên Thị khóc không ra nước mắt, trong lòng cô chỉ còn hai chữ: Toi rồi.


Cô quay đầu lại nhìn Ôn Lâm Ngôn, nụ cười hơi gượng gạo.


“Không đâu, chắc chắn là tên khốn nào đó ghen ty với tình cảm của chúng ta nên định chia rẽ quan hệ giữa chúng ta đấy mà” Ôn Lâm Ngôn và Phương Dương đã lớn lên cùng nhau, anh hiểu rõ tính của Phương Dương, anh ta không bao giờ nói dối.


Anh nhìn cô gái nhỏ trước mặt bằng đôi mắt đen thẳm.


Tống Thiên Thị nghĩ anh đang kiểm tra xem cô có nói dối không nên cười híp mắt, chớp mắt với anh.


Ôn Lâm Ngôn cụp mắt: “Em chơi đủ chưa?” Cô ngoan ngoãn gật đầu: “Đủ rồi ạ” “Vậy đi thôi ” Ôn Lâm Ngôn quay người đi ra cửa.


Tống Thiên Thị cầm điện thoại trên bàn, vẫy tay với Chung Thu Yểu và Tần Huy Nguyệt rồi rảo bước theo sau anh, khoác tay anh.


Sau khi ra khỏi quán bar, cuối cùng xung quanh cũng yên tĩnh.


Tuy Tống Thiên Thị lái xe tới đây nhưng cô đã uống rượu, còn tay của Ôn Lâm Ngôn lại không lái xe được, đúng lúc đang định tìm tài xế lái hộ, cô thấy Phương Dương đi về phía họ.


Cô thót tim.


Đừng bảo người đàn ông này theo ra tận đây để xin Wechat của cô nhé?


Nếu thế thật thì chẳng phải sẽ lộ à?


Phương Dương chỉ định chào Ôn Lâm Ngôn, nhưng vừa tới gần, anh ta đã thấy Tống Thiên Thị ôm chặt tay Ôn Lâm Ngôn, nói với anh ta: “Có phải anh định bắt chuyện với tôi không?


Tôi có bạn trai rồi, anh dẹp suy nghĩ đó đi!” Phương Dương: “.


Thấy anh ta đứng im, Tống Thiên Thị cuống cả lên, thầm mắng: Sao vẫn chưa đi hả?


Cô sợ Phương Dương lên tiếng để giải thích rằng hồi nãy cô đã bắt chuyện với anh ta, nên làm nũng với Ôn Lâm Ngôn: “Anh yêu, em hơi đói, chúng ta đi ăn chút gì nhé” Ôn Lâm Ngôn gật đầu: “Ừ” Có một chợ đêm cạnh quán bar, chuyên bán đồ ăn khuya.


Tống Thiên Thị kéo tay anh, vội vã rời đi.


Phương Dương còn chưa kịp nói gì: “..?


Tống Thiên Thị kéo tay Ôn Lâm Ngôn, vừa đi vừa nói: “Chắc chắn người đàn ông hồi nãy thấy em xinh đẹp quá nên định xin Wechat của em” Ôn Lâm Ngôn đã nhận ra, cô đang cố gắng rũ bỏ quan hệ với Phương Dương.


Anh nheo mắt, tức là...


người đàn ông mà cô bắt chuyện ở quán bar hồi nãy là Phương Dương à?


Mắt anh tối lại, quai hàm bạnh ra.


Khi đến chợ đêm, Tống Thiên Thị muốn ăn đồ nướng, hai người tìm một sạp bán đồ nướng rồi ngồi xuống.


Sau khi được Ôn Lâm Ngôn đồng ý, cô gọi cho Chung Thu Yểu và Tần Huy Nguyệt, bảo họ tới luôn.


Sau khi gọi xong, cô đi chọn những món mà mình thích, nhờ ông chủ nướng trước.


Gòn Ôn Lâm Ngôn thì lấy điện thoại ra, mở Wechat của Phương Dương lên, nhắn cho anh ta.


[Sao hồi nãy cô ấy lại bắt chuyện với cậu?] Khoảng một phút sau, Phương Dương nhắn lại cho anh.


[Cô Tống mời tôi uống hai ly rượu.] Ôn Lâm Ngôn nhìn chằm chằm vào tin nhắn của Phương Dương, nheo mắt, ngẩng đầu nhìn Tống Thiên Thị đang chọn món trước sạp đồ ăn rồi cúi đầu gõ phím.


[Tối mai tôi mời cậu uống rượu.] Phương Dương: [Cậu chủ, tôi sai rồi.] Sau khi đọc xong, Ôn Lâm Ngôn cất điện thoại vào túi.


Phương Dương chờ một lúc lâu mà vẫn không thấy anh nhắn lại, cảm thấy đắng cay.


Anh ta đã trêu phải ai thế?


Mời anh ta uống rượu ấy hả, anh ta nghĩ chuyện không đơn giản như ý nghĩa trên mặt chữ đâu.


Ài, khi cô Tống gọi anh ta, anh ta nên vờ như không nghe thấy mới đúng.


Quan trọng là do khi ấy anh ta thấy Hà Tụng Cẩn ở đó, Hà Tụng Cẩn lại là chồng chưa cưới cũ của Tống Thiên Thị, chỉ có hai người họ nên anh ta phải trông chừng thay cậu chủ.


  • Trước
  • Sau