Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 32s Mang thai?
(2) lạ) n Lâm Ngôn thấy cô ta phiền: “Thế cô tự mang về ăn là được!” Thẩm Di Tiếu bĩu môi: “Anh đừng hung dữ thế, có phải anh thích cô gái trưởng thành hơn không?
Anh nhìn mái tóc của em này, hôm nay em mới làm đấy, anh có thích không?” Ôn Lâm Ngôn chẳng buồn nhìn, vẻ mặt lạnh lùng nhấn chuông, định gọi y tá đến đưa cô ta đi.
Đúng lúc anh định gọi, cửa phòng bệnh được đẩy ra, Tống Thiên Thị quay về.
Cô nhìn Thẩm Di Tiếu nói: “Cô Thẩm, Lạc Nguyên chờ cô ở ngoài đấy” Thẩm Di Tiếu lẩm bẩm “Sao nhanh thế” rồi ra khỏi phòng bệnh.
Tống Thiên Thị lùi người sang bên cạnh.
Thẩm Di Tiếu ra khỏi phòng bệnh, nhìn xung quanh, trên hành lang trừ y tá đi qua thì không thấy Lạc Nguyên đâu.
Cô ta định quay lại hỏi Tống Thiên Thị người đâu thì nghe thấy tiếng cửa phòng bệnh đóng lại.
Cô ta đẩy cửa lại không đẩy được mới biết là mình bị lừa.
Tống Thiên Thị khóa trái cửa, quay người nhìn thấy đồ dinh dưỡng trên bàn, bước đến cầm lên, mở cửa phòng bệnh ném vào lòng Thẩm Di Tiếu rồi lập tức đóng cửa khóa lại, động tác cực kỳ thuần thục.
Ôn Lâm Ngôn hỏi: “Cô ta quen Lạc Nguyên à?” Tống Thiên Thị nói: “Ban nãy chính tai em nghe thấy cô ta gọi Lạc Nguyên là anh” Ôn Lâm Ngôn nhíu mày, có chuyện trùng hợp vậy sao?
Tâm trạng anh cực kỳ phức tạp.
Tống Thiên Thị bước tới sofa nằm xuống.
Ôn Lâm Ngôn nhìn cô: “Ngủ sớm vậy sao?” Tâm trạng không tốt nên cô không muốn nói chuyện, chỉ “ừm” một tiếng.
Lỡ mà cô mang thai thật, ngã từ trên sofa xuống thì làm sao?
Ôn Lâm Ngôn nói: “Tối nay anh ngủ trên sofa, em lên giường ngủ đi” Tống Thiên Thị quay lưng về phía anh, nhắm mắt lại ồm ồm nói: “Em không có sở thích ngược đãi bệnh nhân ” Ôn Lâm Ngôn trầm giọng: “Nghe lời nào” Cô không lên tiếng cũng không nhúc nhích.
Sau lưng có tiếng động nhỏ vang lên, không lâu sau, giọng anh vang lên bên tai cô.
“Anh ôm em hay là tự em lên giường?” Cô mở to mắt, quay người về phía anh.
Anh đứng trước mặt cô, tay phải vẫn bị thương nên treo cứng ngắc, đôi mắt đen sâu thẳm yên lặng nhìn cô.
Cô nói: “Em ngủ ở đây rất tốt, anh đừng quậy, mau về giường nằm đi, lỡ rách vết thương ra thì làm sao?” Ôn Lâm Ngôn cười khẽ: “Xem ra là muốn anh ôm em.” Tống Thiên Thị ngồi thẳng dậy, mang giày đi về phía giường bệnh.
Anh nói ôm là sẽ ôm thật, dù vết thương có bị rách ra lần nữa.
Sau khi nằm trên giường, cô nhìn người đàn ông lẩm bẩm: “Hai chúng ta rốt cuộc ai mới là người bệnh?” Ôn Lâm Ngôn ngồi xuống sofa, không cẩn thận đụng trúng vết thương trên bụng nhưng anh cố nhịn không thể hiện ra bên ngoài, chậm rãi nằm xuống như thể không sao cả, đợi cơn đau qua đi mới trả lời: “Giường bệnh ngủ không thoải mái, anh muốn đổi chỗ, em quan tâm ai là bệnh nhân làm gì” Giường bệnh có không thoải mái thì vẫn tốt hơn sofa nhiều.
Cô đoán Ôn Lâm Ngôn sợ cô ngủ không thoải mái nên mới muốn đổi, không ngờ người đàn ông này chỉ sợ cô mang thai mà ngã xuống.
sofa thì đứa bé cũng bị nguy hiểm.
Sáng hôm sau, bác sĩ đến kiểm tra xong, Tống Thiên Thị nói: “Em đi mua đồ ăn sáng” Ôn Lâm Ngôn nói: “Đặt đồ ăn đi” Cô gật đầu, lấy điện thoại ra gọi hai phần cháo cùng mấy món ăn sáng khác.
Cô để điện thoại xuống, đang định đi múc nước thì Ôn Lâm Ngôn nói: “Đi đăng ký kiểm tra đi” «2 Cô chưa kịp hiểu gì, quay đầu mờ mịt nhìn anh.
Ôn Lâm Ngôn nhìn về phía bụng cô.
Giờ cô mới hiểu anh nói gì: “Ăn sáng xong rồi nói.” Ôn Lâm Ngôn nói: “Lát nữa nhiều người lắm, để bớt phải xếp hàng thì giờ đi đi?
Vì anh giục nên Tống Thiên Thị cầm điện thoại và căn cước đến khoa sản.
Cô đăng ký trong sảnh tầng một trước rồi nhìn sơ đồ trên tường cạnh thang máy, sau đó bước vào trong.
Khoa sản và phụ khoa cùng một tầng, chưa ra khỏi thang máy được mấy bước, cô đã gặp Giang Hảo.
Cô cong đôi môi đỏ ra đón, chào cô ta như thể người quen, đôi mắt đẹp có ý sâu xa: “Bác sĩ Giang, trùng hợp quá.” Sắc mặt Giang Hảo hờ hững gật đầu.
Cô híp mắt cười: “Có câu này muốn hỏi một chút, kiểm tra mang thai là sản khoa hay phụ khoa vậy?” Mặt cô ta lập tức tái nhợt, cả người cứng đờ.
Tống Thiên Thị chớp mắt nhìn cô ta, thấy mặt cô ta dần cắt không còn giọt máu, đột nhiên tâm trạng của cô rất tốt.
Thấy Giang Hảo mãi không nói gì, cô nở nụ cười rực rỡ: “Không phải cô cũng không biết chứ?” Giang Hảo siết chặt bàn tay: “Phụ khoa” “Vậy tôi không đăng ký nhầm rồi.” Cô à một tiếng, gật đầu rồi ngước mắt nhìn Giang Hảo: “Cảm ơn bác sĩ Giang” Thấy mặt Giang Hảo trắng như tờ giấy, cô lại cười với cô ta rồi đi lướt qua Giang Hảo.
Phòng chờ phụ khoa không có chỗ ngồi, cô nhìn số thứ tự hiển thị trên màn hình rồi lại cúi đầu nhìn số của mình, còn hơn bảy mươi số nữa.
Đi về phía trước là sản khoa, cô thấy có phòng trống nên đi vào ngồi xuống, vừa chơi điện thoại vừa chờ.
Sau khi Tống Thiên Thị lướt ngang qua Giang Hảo, cô ta đứng tại chỗ không nhúc nhích, trong đầu chỉ có giọng nói.
...
Tống Thiên Thị mang thai?
Cô mang thai!
Thân thể cô ta run rẩy, tim đau như bị móc ra vậy.
Người đi ngang qua thấy cô ta khác lạ, nhìn cô ta với ánh mắt kỳ quặc.
Cô ta nhắm mắt lại, nén nước mắt vào trong, sau đó chậm rãi quay người lại, thấy Tống Thiên Thị bước vào ngồi phòng chờ của sản khoa.
Cô ta siết chặt bàn tay, mắt đỏ hơn cả ban nãy.
Giang Hảo, mày tỉnh lại đi, bọn họ đã bên nhau lâu thế rồi, chuyện gì xảy ra cũng đã xảy ra rồi, mày còn ảo tưởng gì nữa?
Anh Lâm Ngôn vốn đã không thích mày, giờ Tống Thiên Thị mang thai, mày lấy gì mà tranh với cô nữa?
Có người đồng nghiệp đi ngang qua, thấy sắc mặt cô ta tái nhợt, đôi mắt đỏ đến đáng sợ mới hỏi: “Bác sĩ Giang sao thế?” Cô ta lắc đầu, quay người đi chỗ khác, không muốn cho đồng nghiệp thấy cô ta chật vật.
Tối hôm qua lúc ngủ, Tống Thiên Thị không sạc pin, cô chơi điện thoại gần hết pin mới đến lượt, cô cũng đã đói bụng không chịu nổi.
Cô chịu đựng cơn khó chịu trong bụng, bước vào phòng khám phụ khoa.
Bác sĩ hỏi: “Chỗ nào không thoải mái” Cô trả lời: “Kỳ kinh nguyệt trễ ba ngày rồi.” Bác sĩ hỏi: “Trước đây có từng xảy ra tình trạng trễ kinh không?
Cô gật đầu: “Có.” Bác sĩ lại hỏi: “Cô kết hôn hay có bạn trai chưa?” Tống Thiên Thị gật đầu: “Có” Bác sĩ đưa cho cô tờ đơn để cô đi xét nghiệm nước tiểu.
Lúc cô kiểm tra xong, đưa tờ đơn cho bác sĩ nhìn đã đói sắp dán bụng vào lưng rồi.
Bác sĩ nhìn đơn kiểm tra của cô, sau đó cô quay về khu nội trú.
Ôn Lâm Ngôn vẫn đang chờ cô, thấy cô về vội vàng hỏi: “Sao rồi?”