Chương 307 101 Cách Cua Đổ Đại Lão Hàng Xóm - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 3o7 Chính miệng thừa nhận T hấy cô bỏ con dao xuống, Giả Hải Châu mới có dũng khí để nói chuyện: "Dù bố mày có đối xử tệ bạc với mày thì ông ấy vẫn là bố mày, sao mày lại có thể hại ông ấy chứ?


Mày có biết không?


Ông ấy sẽ phải vào tù đấy!


Công ty cũng sắp đóng cửa rồi!" “Tôi biết chứ” Tống Thiên Thị cười khẩy: "Nhưng thế thì có liên quan gì đến tôi đâu?” Cái giọng bâng quơ của cô đã chọc giận Giả Hải Châu, bà ta nổi xung trợn trừng mắt nhìn cô: “Tuy rằng mày không sống trong nhà họ Nguyễn, không theo họ Nguyễn, không thừa nhận mình là người nhà họ Nguyễn, nhưng trên người mày vẫn chảy dòng máu của nhà họ Nguyễn, mày không sợ bị sét đánh à?" Tống Thiên Thị thong thả nói: "Bà khỏi cần nhắc nhở tôi, tôi còn đang nghĩ hôm nào phải đi làm phẫu thuật thay máu đây." Giả Hải Châu nhất thời tức tới nỗi không thốt nên lời, sắc mặt hết sức khó coi.


Nguyễn Ưu Tư lên tiếng: "Lúc đầu bố cũng cho rằng điều kiện gia đình tổng giám đốc Lạc khá tốt, chị đi theo anh ta thì sẽ không phải chịu khổ, chị không hiểu cho bố thì đã đành, nhưng chị lại giở trò sau lưng ông ấy, chị quá ác độc." Trong bếp chỉ có ba người bọn họ, cô ta không giả vờ ngoan ngoãn đáng yêu như thường ngày nữa, mà mặt mày dữ tợn nhìn Tống Thiên Thị.


Ngày cưới đã xảy ra những chuyện như vậy, bây giờ ngay cả nhà họ Hà cũng trở thành chủ đề bàn tán trong những lúc rảnh rỗi của mọi người.


Ngay từ lúc ban đầu cô ta đã không được lòng ông cụ Hà, lại vì chuyện này mà Cát Lệ Kiều cũng không còn đối xử tốt với cô ta như trước nữa, ngày nào cũng mặt nặng mày nhẹ với cô ta.


Sáng hôm nay cô ta đã dậy muộn rồi, còn bị Cát Lệ Kiều sạc cho một trận, nói nhà họ Hà có quy củ nghiêm khắc, đừng có cả ngày lười biếng như vậy.


Nếu không phải vì Tống Thiên Thị thì bây giờ cô ta đã nở mày nở mặt làm mợ chủ nhà họ Hà rồi, đâu cần nhìn sắc mặt người khác như vậy.


"Ác độc cơ à?" Đôi môi đỏ mọng của Tống Thiên Thị nở nụ cười lạnh nhạt, cô tiến lại gần bọn họ, sau đó bắt lấy tay của Nguyễn Ưu Tư, kéo cô ta đến bên cái thớt, đè tay cô ta trên mặt thớt, chộp lấy con dao làm bếp, mặt mày dữ tợn giơ dao chém xuống.


Giả Hải Châu sợ mất hồn mất vía, gào lên: "Ưu Tư!" Nguyễn Ưu Tư cũng sợ hãi hét ầm lên, mặt cắt không còn giọt máu nhắm tịt mắt vào.


"Phập" một tiếng, con dao làm bếp chém xuống thớt.


"Tay của tôi...


tay của tôi..." Nguyễn Ưu Tư run lên cầm cập, gào khóc thảm thiết.


Giả Hải Châu thấy tay con gái không bị làm sao, bà ta thở hổn hển, tiến lên kéo Nguyễn Ưu Tư qua: "Ưu Tư..." "Mẹ, tay con không còn nữa rồi." Nguyễn Ưu Tư mặt mũi xám ngoét nhắm tịt mắt vào, cả người không ngừng run rẩy.


Giả Hải Châu nói: "Tay con không sao hết." Nghe bà ta nói vậy, Nguyễn Ưu Tư thử cảm nhận một lúc, cũng không thấy đau đớn gì, sau đó mở mắt ra.


Thấy tay mình vẫn còn lành lặn, cô ta thở phào nhẹ nhõm một hơi, bủn rủn tay chân dựa vào người Giả Hải Châu, mặt mũi trắng bệch như người chết vậy, ánh mắt dán chặt vào con dao làm bếp cắm trên thớt.


Quản gia nghe thấy động tĩnh thì vội đi tới cửa bếp, nhưng ông ta chỉ đứng ở cửa xem tình hình bên trong chứ không đi vào.


Tống Thiên Thị mặt mày u ám nhìn hai mẹ con nhà kia: "Các người còn chưa được thấy thủ đoạn độc ác của tôi đâu, vốn tôi cũng định biểu diễn cho hai người xem đấy, nhưng nó hơi đẫm máu quá.


Trưa nay tôi ăn nhiều quá, sợ làm mình buồn nôn, cho nên hôm nay đành thôi vậy." Cả Giả Hải Châu và Nguyễn Ưu Tư đều bị cô dọa cho kinh hồn táng đảm, mặt mũi vẫn trắng bệch như tờ giấy, không nói được câu gì.


Lồng ngực Nguyễn Ưu Tư vẫn còn phập phồng, ánh mắt cô ta nhìn Tống Thiên Thị đầy sợ sệt.


Tống Thiên Thị lạnh lùng nói: "Đi ra ngoài!


Đừng ở đây làm ngứa mắt tôi nữa!" Giả Hải Châu và Nguyễn Ưu Tư vội vã đi ra ngoài, quản gia nhường đường cho bọn họ, bước chân của bọn họ vô cùng hoảng loạn, trông như bị ma đuổi vậy.


Tống Thiên Thị cười nhạt một tiếng, xoay người gỡ con dao làm bếp cắm trên thớt xuống, mở van vòi nước rửa rau.


Trong phòng khách.


Nguyễn Ưu Tư ngồi sụp xuống ghế sofa, mặt mày tái mét: "Mẹ ơi, chị ta đáng sợ quá đi mất." Giả Hải Châu cũng còn sợ hãi, tay bưng tách trà không ngừng run Tẩy: "Cô ta cậy không có bố con ở đây nên mới dám bắt nạt mẹ con ta như vậy đấy." Môi Nguyễn Ưu Tư run lên bần bật: "Mẹ nói xem, có phải chị ta đang báo thù chuyện lần trước không?" Giả Hải Châu hỏi: "Con đang nói đến chuyện tổng giám đốc Lạc hả?" "Vâng." Nguyễn Ưu Tư gật đầu.


Giả Hải Châu cụp mắt: “Chuyện lần đó chúng ta cũng có tham dự, mẹ không chỉ ra lệnh cho người giúp việc không cho nó ăn mà còn bỏ thuốc ngủ vào nước của nó, con nói xem chúng ta có phải là đối tượng tiếp theo nó muốn xử lý không?" Sắc mặt Nguyễn Ưu Tư càng tái hơn: "Nếu là như vậy thì mẹ con ta xong đời rồi, đến bố mà chị ta còn có thể ra tay cơ mà..." Tay Giả Hải Châu càng lúc càng run ác, suýt nữa còn cầm không nổi tách trà, bà ta vội vàng đặt xuống, cố gắng bình tĩnh lại rồi nói: "Chúng ta còn có bà nội con mà!


Đúng, là bà nội của con!


Không được nữa thì vẫn còn nhà họ Hà nữa kia mà, Tụng Cẩn yêu con như vậy, chắc chắn nó sẽ bảo vệ con, Tống Thiên Thị không dám làm gì chúng ta đâu." Tống Thiên Thị ninh canh cho bà cụ Nguyễn và làm hai món bà cụ thích, khi cô đang nếm canh thì dì Dung đi vào bếp.


"Cô cả, bà cụ tìm cô đấy." Cô đặt muôi canh xuống: "Bà nội dậy nhanh thế?" Dì Dung gật đầu, vẻ mặt do dự nói: "Bà chủ với cô hai lại nói xấu cô trước mặt bà cụ, bà cụ không tin lời bọn họ, muốn ba mặt một lời với cô." Tống Thiên Thị không thấy kinh ngạc chút nào, cô đã liệu được chuyện này từ lâu rồi.


"Tôi biết rồi." Cô cởi tạp dề, lấy mâm, bày đồ ăn ra mâm, xới thêm một bát cơm và một bát canh rồi đi ra khỏi bếp.


Bà cụ Nguyễn, Giả Hải Châu và Nguyễn Ưu Tư đang ngồi trên ghế sofa, trông bà cụ Nguyễn hẳn là bị đánh thức, trông bà cụ vẫn chưa tỉnh táo lắm.


"Bà nội ơi, cháu làm món bà thích nhất này, bà mau tới đây nếm thử DI Cô bưng mâm đi vào phòng ăn.


Bà cụ Nguyễn đứng dậy, dì Dung bước tới đỡ bà cụ đi vào phòng ăn.


Giả Hải Châu và Nguyễn Ưu Tư đi theo sau bà cụ.


Bà cụ ngồi xuống, Tống Thiến Thị đưa đũa cho bà.


Vốn là Giả Hải Châu và Nguyễn Ưu Tư muốn tìm bà cụ làm chỗ dựa cho bọn họ, nhưng bà cụ chỉ mải ăn mà không nói lời nào.


Giả Hải Châu sốt ruột lắm rồi, bà ta đẩy tay Nguyễn Ưu Tư, ra hiệu cho cô ta lên tiếng.


Nguyễn Ưu Tư mới vừa bị Tống Thiên Thị dọa cho sợ tới mức hồn bay phách lạc, đâu dám chọc vào cô nữa.


Giả Hải Châu thấy cô ta rụt cổ, trông có vẻ sợ Tống Thiên Thị, đành tự mình nói: "Tống Thiên Thị, cô có dám lặp lại những lời mình vừa nói trước mặt bà nội không?" Tống Thiên Thị nhướng mày: "Nói cái gì cơ?" Giả Hải Châu nói: "Nói chuyện của bố cô có liên quan đến cô đó." Tống Thiên Thị khẽ hừ một tiếng: "Đúng là có liên quan đến tôi đấy.


Nếu ông ta không nhốt tôi lại và đưa tôi lên giường của người đàn ông khác, thì bạn trai tôi cũng sẽ không tìm người hack vào cơ sở dữ liệu của Nguyễn Thị để cứu tôi, những tài liệu cơ mật kia cũng sẽ không bị lộ ra ngoài.


Nhưng đây là lỗi tại tôi sao?


Các người hại tôi rồi không cho phép tôi tự cứu mình nữa hả?" Giả Hải Châu nói: "Tôi đang nói về việc có người nặc danh gửi bằng chứng trốn thuế của công ty cho cục Thuế, khiến bố cô bị bắt cơ mà!" Tống Thiên Thị nhìn nàng: "Ý bà muốn nói người kia là tôi đúng không?" Có bà cụ Nguyễn ở đây, Giả Hải Châu không sợ cô như khi nãy nữa, tự tin nói: "Tôi đâu có nói vậy, là chính miệng cô thừa nhận với Ưu Tư đấy chứ!"


  • Trước
  • Sau