Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 2o Huỷ hoại sự trong trắng của cô R õ ràng chỉ mới vừa rồi cô ta còn thấy bọn họ nói chuyện, một câu “không có gì” khiến Nguyễn Ưu Tư cho rằng bọn họ đang có chuyện muốn gạt mình.
Cô ta giả vờ cười: “Chẳng lẽ có chuyện gì không thể nói với em ư?” Tống Thiên Thị nhìn cô ta, nở nụ cười như có như không.
Với sự hiểu biết của cô về Nguyễn Ưu Tư, chắc chắn Nguyễn Ưu Tư lại muốn gây chuyện.
Hà Tụng Cẩn nở nụ cười dịu dàng: “Thật sự không có mà” Tất nhiên, Nguyễn Ưu Tư không tin lời anh ta nói, cô ta nhìn Tống Thiên Thị: “Mọi người đều biết chuyện giữa chị và anh Tụng Cẩn trước đây, hôm nay có nhiều người như vậy, đáng ra chị nên giữ khoảng cách với anh ấy để tránh gây hiểu lầm cho mọi người.” Nghe câu nói quỷ quyệt với đầy hàm ý của cô ta, Tống Thiên Thị cười khẩy, quơ quơ ly rượu rồi thong thả nhấp một ngụm, cô nói với tốc độ không nhanh không chậm: “Tôi không tự tìm anh ta mà chính anh ta tự mò tới.” Nguyễn Ưu Tư siết chặt cánh tay Hà Tụng Cẩn, cô ta không hỏi Hà Tụng Cẩn rằng điều cô vừa nói có thật hay không, chỉ cố nén cơn giận: “Anh Tụng Cẩn là chủ nhân của bữa tiệc, anh ấy làm vậy là sợ tiếp đãi khách không được chu toàn.” Cô ta quay đầu nhìn Hà Tụng Cẩn, cười với anh ta: “Anh bận gì thì đi làm đi, em sẽ ở đây với chị.” Hà Tụng Cẩn im lặng nhìn cô ta.
Nguyễn Ưu Tư hụt hãng: “Anh không yên tâm à?” Hà Tụng Cẩn lại nói: “Cô ấy là khách do anh mời tới, em chớ làm chuyện xằng bậy!
Điều ông nội để tâm nhất chính là thể diện, nếu hôm nay em làm loạn gây ra chuyện gì, chọc giận ông nội, anh đảm bảo không ai nói đỡ cho em được đâu ” Anh ta nói đỡ cho Tống Thiên Thị đã đủ khiến Nguyễn Ưu Tư tức giận rồi, giờ lại nghe thêm câu Tống Thiên Thị là khách anh ta mời tới càng khiến Nguyễn Ưu Tư bực mình hơn.
Cô ta siết chặt tay: “Em biết giữ chừng mực” “Vậy thì tốt” Hà Tụng Cẩn khẽ gật đầu, anh ta có hơi do dự, xong vẫn nhìn Tống Thiên Thị nói: “Cô chỉ có một mình thì đừng đi tới những nơi ít người ” Tống Thiên Thị hiểu ý anh ta.
Anh ta sợ Lạc Nguyên sẽ mưu đồ gây rối cô.
Cô khẽ gật đầu.
Sau khi Hà Tụng Cẩn rời đi, Nguyễn Ưu Tư nhìn về phía Tống Thiên Thị, khuôn mặt nhỏ bỗng tối sầm.
“Cô sắp thành mợ chủ nhà họ Hà rồi, đừng để bị phóng viên chụp được ảnh, mất công lại không được gả vào nhà họ Hà” Trên mặt Nguyễn Ưu Tư vẫn giữ nguyên nụ cười, nhưng lúc nói lại như nghiến răng nghiến lợi: “Anh Tụng Cẩn mời chị tới tham gia bữa tiệc là vì nể mặt bà nội mà thôi, lần trước anh ấy bảo vệ chị cũng vì lý do này” Khuôn mặt xinh đẹp không góc chết của Tống Thiên Thị không để lộ bất kỳ cảm xúc nào, mà giọng điệu lại lạnh lẽo vô cùng: “Cô không cần giải thích với tôi làm gì, tôi sẽ chẳng ảo tưởng viển vông đâu.” Dứt lời, cô xoay người tới khu đồ ăn.
Nguyễn Ưu Tư nhìn theo dáng vẻ yểu điệu của cô, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
Cô ta nhìn lướt qua đám người, sau đó đi thẳng tới chỗ Lạc Nguyên.
“Sếp Lạc, tôi xin chút thời gian nói chuyện với anh” Lạc Nguyên nhướng mày: “Được.” Hai người đi ra ban công.
“Sếp Lạc, hôm nay Tống Thiên Thị cũng tới tham dự bữa tiệc này” Lạc Nguyên cười ha hả, nói: “Tôi không mù ” Nguyễn Ưu Tư nói: “Nếu anh vẫn muốn chị ta thì tôi sẽ giúp” Lạc Nguyên hỏi: “Cô định giúp như thế nào?” Nguyễn Ưu Tư nói: “Lát nữa tôi sẽ lừa dẫn chị ta đi nghỉ ngơi, còn những chuyện sau đó phải dựa vào bản thân anh rồi ” Đều là người trưởng thành, Lạc Nguyên hiểu cô ta có ý gì.
Cô ta muốn dùng sức mạnh của anh ta lên Tống Thiên Thị để huỷ hoại sự trong sạch của cô.
Bây giờ điều khiến anh ta cảm thấy hứng thú nhất không phải Tống Thiên Thị mà là Ôn Lâm Ngôn, anh ta rất muốn biết thân phận thật sự của anh.
“Được” Vừa hay, ban nãy Tống Thiên Thị vẫn chưa trả lời vấn đề của anh ta.
Nguyễn Ưu Tư mừng ra mặt: “Phòng nghỉ đầu tiên ở tầng hai” Lạc Nguyên đáp: “Không thành vấn đề” Tống Thiên Thị vừa ăn vừa chờ Chung Thu Yểu, lúc này một nhân viên phục vụ bước tới trước mặt cô.
“Cô Tống” Cô ngẩng đầu, khẽ chớp mắt: “Có chuyện gì ư?” Nhân viên phục vụ kia nói: “Cô Chung nói cô lên phòng nghỉ đầu tiên ở tầng hai gặp cô ấy” Khóe miệng cô hơi nhếch để lộ nụ cười tươi rói: “Cô Chung nào nhỉ?” Nhân viên phục vụ đáp: “Cô Chung Thu Yểu ” Cô gật đầu: “Được, tôi biết rồi.” Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, cô nhấp một ngụm rượu, cầm điện thoại di động, đôi mắt đẹp khẽ nheo lại, đứng dậy đi về phía Giang Hàn Đông.
“Yểu Yểu đang ở trên phòng nghỉ đầu tiên của tầng hai, hình như cậu ấy gặp chuyện gì đó, anh lên xem đi” Giang Hàn Đông vui vẻ đồng ý, đặt ly rượu trên tay vào khay cầm của người phục vụ gần đó rồi đi về phía cầu thang.
Ở phòng nghỉ đối diện phòng nghỉ đầu tiên trên tầng hai, cửa phòng hé mở, Nguyễn Ưu Tư nấp sau cánh cửa nhìn ra bên ngoài qua khe hở.
Cô ta đã tính toán xong xuôi cả rồi, đợi lát nữa Tống Thiên Thị đi vào cô ta sẽ xuống tầng gọi phóng viên.
Đợi khi phóng viên chụp được cảnh cô và Lạc Nguyên ** thanh danh của cô sẽ bị huỷ hoại, và cô cũng đừng mong tiếp tục sống trong thành phố A này nữa.
Trong lúc cô ta đang mừng thầm, một người đàn ông bước vào căn phòng phía đối diện, rồi mở cửa.
Cô ta ngây ngẩn cả người, anh ta không nhìn thấy tấm thẻ ghi có khách treo trên cửa phòng ư?
Sau khi nói chuyện với Giang Hàn Đông xong, Tống Thiên Thị quay trở lại phòng nghỉ lần nữa.
Chẳng mấy chốc, Giang Hàn Đông đi từ trên tầng xuống, anh ta lao xuyên qua đám người tới trước mặt cô, ngồi xuống phía đối diện cô.
“Có phải cô nói sai số phòng rồi không?
Cô ấy không nghỉ ngơi trong phòng đầu tiên” Tống Thiên Thị không hề ngạc nhiên: “Vậy bên trong là ai?” Giang Hàn Đông trả lời: “Lạc Nguyên.” Cô cúi đầu.
Tác phong làm việc như vậy rất giống Nguyễn Ưu Tư, xem ra hai người họ cấu kết với nhau làm chuyện xấu.
Giang Hàn Đông hỏi: “Yểu Yểu đâu?
Tại sao mãi không thấy cô ấy xuất hiện?” Yểu Yểu?
Sao gọi thân mật như vậy.
Tống Thiên Thị thấy Chung Thu Yểu đang đi về phía bọn họ, cô hất cằm nói: “Cô ấy ở kia” Giang Hàn Đông quay đầu nhìn, quả nhiên là Chung Thu Yểu.
Chung Thu Yểu vừa tới gần, anh ta đã vội hỏi: “Vừa nãy em đi đâu vậy?
Tôi tìm khắp các phòng nghỉ mà không thấy em” Chung Thu Yểu tỏ vẻ mơ hồ không hiểu, lúc đang định nói “tôi không tới phòng nghỉ” lại bị Tống Thiên Thị giữ chặt rồi kéo ngồi xuống.
Tống Thiên Thị: “Vừa nãy cậu bảo tớ đến phòng nghỉ tìm cậu, nhưng tớ thấy người không được thoải mái lắm mà sợ cậu có chuyện gì nên để tổng giám đốc Giang đi tìm cậu, cậu không sao chứ?” Chung Thu Yểu vừa nghe đã biết trong chuyện này có vấn đề, nên cũng phụ hoạ đáp lời cô: "Không sao, tớ đi toilet thôi ” Giang Hàn Đông thì thầm: “Thảo nào” Tống Thiên Thị và Chung Thu Yểu giao lưu bằng ánh mắt, biết Chung Thu Yểu đã xử lý mọi chuyện thoả đáng, Tống Thiên Thị nói: “Ở lại cũng chẳng có gì thú vị, chúng ta đi thôi ” Chung Thu Yểu gật đầu: “Ùm ” Giang Hàn Đông cũng đứng lên: “Tôi đi với các cô” Chung Thu Yểu thấy anh ta nhìn mình, thì khẽ mím môi, nói trước khi anh ta kịp mở miệng: “Hôm nay tôi có dẫn theo thư ký, không cần anh đưa” Giang Hàn Đông: “.?
Sao Chung Thu Yểu biết anh ta muốn đưa cô về?
“Cô Tống uống rượu nên không thể lái xe, em để thư ký đưa cô ấy về đi” Chung Thu Yểu đáp: “Vậy cũng không được” Giang Hàn Đông hỏi: “Tại sao?” Chung Thu Yểu không trả lời, ra ngoài cùng Tống Thiên Thị.
Ra khỏi khách sạn, khi thấy chiếc xe đậu ven đường, Chung Thu Yểu nhìn Giang Hàn Đông đứng bên cạnh: “Đây là lý do” Nhìn chiếc Porsche màu đỏ đỗ ven đường, đôi mắt xinh đẹp của Tống Thiên Thị thoáng lộ vẻ ngạc nhiên, sau đó đôi môi đỏ khẽ cong lên.
Cô phất tay về phía Chung Thu Yểu, bước xuống bậc thang rồi đi tới chỗ chiếc Porsche.
Gửa sổ xe ven đường đóng kín, không nhìn rõ khuôn mặt người bên trong.
Giang Hàn Đông hỏi Chung Thu Yểu: “Đó là ai vậy?”