Chương 283 101 Cách Cua Đổ Đại Lão Hàng Xóm - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 282 Chị ấy thực sự thích anh, trong lòng có anh _Â nh gõ cửa nhưng dù anh có gõ thế nào, Tống Thiên Thị cũng không mở cửa.


Tống Cạnh Hàm nói: “Anh đừng gõ cửa nữa, chị ấy đang bực mình, dù anh có gõ nát cửa chị ấy cũng không mở đâu.” Ôn Lâm Ngôn im lặng, dừng lại một lúc rồi lại gõ cửa tiếp.


Tống Cạnh Hàm lăn xe lăn đến phía sau anh: “Không phải lúc chị ấy Ta ngoài vui lắm à?


Sao lúc về mặt mũi không hào hứng chút nào vậy?” Ôn Lâm Ngôn ngừng gõ cửa, ánh mắt cụp xuống: “Cô ấy đến văn phòng luật sư tìm anh, thấy trong phòng làm việc của anh có cô gái khác...” Sắc mặt Tống Cạnh Hàm thay đổi, thầm nói: “Chẳng trách chị ấy giận thế” Sau đó cậu ta ngẩng đầu lên nhìn Ôn Lâm Ngôn nói: “Đến giờ em chưa từng thấy chị ấy giận thế, vì sinh nhật anh nên chị ấy mới làm bánh, cuối cùng cũng làm được một cái ổn.


Chị ấy là người ghét phiền phức nhưng làm hết cái này đến cái khác, cực kỳ kiên nhẫn” “Chị ấy vốn định chờ anh về nhưng lại sợ anh về muộn quá, hơn mười hai giờ thì qua sinh nhật của anh mất nên mới chạy đi tìm anh.


Có phải cô gái trong phòng làm việc của anh thích anh không?” Ôn Lâm Ngôn khẽ gật đầu: “Ừ” “Thế thì đúng rồi, Thiên Thiên là người cực kỳ lý trí, nếu anh và cô gái kia chỉ là bạn bè bình thường thì chị ấy sẽ không giận thế đâu.


Nhưng thế cũng chứng minh chị ấy thật lòng thích anh, trong lòng có anh, nếu không với tính chị ấy sẽ nói chia tay luôn tại chỗ, loại anh ra khỏi thế giới của chị ấy” Tống Cạnh Hàm nói xong lăn xe về phòng.


Ôn Lâm Ngôn mấp máy môi, lại giơ tay gõ cửa.


Lần này khi anh gõ đến lần thứ ba, cửa phòng được mở ra.


Tống Thiên Thị mặc đồ ngủ, trên đầu quấn khăn, có sợi tóc ướt còn dính trên cổ cô, mặt cũng không trang điểm, trông có vẻ vừa mới tắm xong.


Anh ngẩn người: “Em vừa tắm xong à?” Tống Thiên Thị quay người vào trong: “Đi tắm cho bản thân bình tĩnh lại” Ôn Lâm Ngôn bước vào, đóng cửa phòng lại.


“Anh không biết hôm nay Giang Hảo đến tìm anh, ban nãy em cũng thấy bọn anh không làm chuyện gì quá mức cả” Tống Thiên Thị tháo khăn trên đầu xuống, tiện tay lau tóc, giọng điệu lạnh nhạt.


“Nếu không phải thấy hai người không tiếp xúc ở khoảng cách gần, anh nghĩ em sẽ mở cửa cho anh cơ hội giải thích à?” Ôn Lâm Ngôn mấp máy môi: “Sao em biết hôm nay là sinh nhật anh?” “Anh còn không biết xấu hổ mà hỏi, nếu không phải em lén nhìn căn cước của anh, đến cả Giang Hảo cũng biết hôm nay là sinh nhật anh còn em thì không biết.” Tống Thiên Thị thật sự rất giận, ban nãy tắm xong rõ ràng đã bình tĩnh hơn nhiều, giờ anh nói cô lại thấy bực.


“Hôm nay vốn định cho anh niềm vui bất ngờ, không ngờ anh mới cho em bất ngờ.


Anh thà ở văn phòng luật sư đón sinh nhật với Giang Hảo chứ không muốn nói với bạn gái của anh hôm nay là sinh nhật anh, để em đón sinh nhật cùng anh” Hôm đó lúc tổ chức sinh nhật cho Tần Huy Nguyệt, cô nghĩ ra mình vẫn chưa biết sinh nhật của anh là ngày nào.


Lúc về định hỏi anh nhưng vẫn không hỏi, lén nhìn căn cước của anh, định cho anh một niềm vui bất ngờ trong ngày sinh nhật.


Sợ tính nhầm nên cô còn cố tình xác nhận lại với Giang Hàn Đông.


Sáng nay lúc anh ra ngoài, cô còn cố tình hỏi gần đây có ngày gì đặc biệt không, anh lắc đầu nói không có, cô còn tưởng anh quên hôm nay là sinh nhật mình.


Đây là sinh nhật đầu tiên cô đón cùng anh sau khi bọn họ ở bên nhau, thế nên cô muốn cho anh một sinh nhật khó quên.


Tối qua cô đã tìm một tiệm bánh kem, nộp tiền học cho người ta, học với thầy dạy làm bánh đến trưa để tự tay làm một cái cho anh.


Hôm nay cô dậy sớm đi siêu thị mua đồ nấu ăn, lúc về thử làm mấy cái mà thấy không ổn, đến cái cuối cùng cô mới hài lòng.


“Anh không nói với Giang Hảo sinh nhật của anh là ngày nào, trước đây cô ta biết được từ Giang Hàn Đông, hôm nay anh cũng không biết cô ta cầm bánh kem đến văn phòng luật sư tìm anh.


Anh không nói với em hôm nay là sinh nhật anh vì trước giờ anh không đón sinh nhật, vì ngày này anh luôn nhớ đến mẹ mình...” Ôn Lâm Ngôn giải thích thành khẩn, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc, có gì nói đấy, vẻ mặt dần hoảng hốt.


Trước mắt anh như hiện lên khuôn mặt xinh đẹp của mẹ cùng tiếng gọi A Ngôn dịu dàng của bà.


“Vừa nghĩ đến bà, tâm trạng anh sẽ không tốt.” Anh nhớ đó là chủ nhật thứ hai sau khi anh đón sinh nhật mười tuổi, lúc đó anh đang làm bài tập trong phòng, nghe thấy người làm hét ầm lên, anh bỏ cây bút trong tay xuống, nghỉ ngờ bước ra ngoài.


Trên hành lang, anh thấy người làm hoảng hốt chạy về phía cầu thang, vừa chạy vừa gọi người.


Người làm đó chạy ra từ phòng của mẹ.


Vẻ mặt anh ngây thơ bước vào phòng mẹ, sau đó ngửi thấy mùi máu tươi cực kỳ nồng.


Trong phòng tắm, anh thấy mẹ nằm trong bồn tắm, máu tươi nhuộm đỏ cả bồn nước.


Bà nhắm nghiền mắt, sắc mặt trắng bệch nằm trong đó không nhúc nhích.


Thấy vẻ mặt anh đau khổ, trái tìm Tống Thiên Thị như thắt lại.


Dù cô không biết anh có chuyện gì, nhưng cô có thể cảm nhận được TÕ sự thương tâm và đau đớn của anh.


Bố mẹ ly hôn sẽ gây tổn thương cho con, cô vứt khăn trong tay đi, vén mái tóc rối ra phía sau, bước lên ôm anh.


Mái tóc ướt của cô dán vào cổ anh, hơi lạnh khiến anh dần bình tĩnh lại.


“Xin lỗi, không phải anh cố tình không nói với em, chỉ là anh thật sự không muốn nhắc đến ” Giọng anh hơi khàn, vang lên bên tai cô, vừa đau đớn vừa thê lương.


Trong lòng Tống Thiên Thị chua xót, cánh tay ôm hông anh siết chặt: “Anh đã không thích sinh nhật mà Giang Hảo còn chạy đến kích thích anh nữa” Ôn Lâm Ngôn nói: “Còn giận không?” Cô khẽ lắc đầu, ôm anh không nói gì.


Một lúc sau, một tiếng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai anh.


“Sinh nhật vui vẻ” Ôn Lâm Ngôn khẽ cong môi: “Em còn chưa hát chúc mừng sinh nhật anh” Cô nói: “Không phải anh không đón sinh nhật sao?” Ôn Lâm Ngôn đã khôi phục trạng thái bình thường, vẻ mặt dịu dàng nói: “Em tự làm bánh kem, không ăn thì phí.” Cô buồn phiền nói: “Anh muốn ăn cũng không ăn được, em cho tên ăn mày bên đường rồi” Ôn Lâm Ngôn buông cô ra, kéo cô ra khỏi phòng ngủ rồi về nhà bên cạnh.


Vừa vào cửa, Tống Thiên Thị đã thấy bánh kem trên bàn có bọc ngoài cực kỳ quen mắt, đó chính là bánh kem cô đưa cho kẻ lang thang trong cơn tức giận.


Cô quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh: “Anh lấy lại à?” Ôn Lâm Ngôn “ù” một tiếng: “May mà lấy lại được, không thì anh hối hận chết mất” Nếu không lấy lại được, về lại nghe Tống Cạnh Hàm nói cô tự mình làm, thế thì anh phải đau khổ mất mấy ngày.


  • Trước
  • Sau