Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 282 ˆ ˆA VN Anh yêu cô ấy nghiêm túc ô ta muốn nói với anh rằng anh không chỉ cô đơn một mình, có cô ta ở cùng với anh.
Ôn Lâm Ngôn hờ hững nói: “Cầm về cho anh trai em ăn đi” Giang Hảo bắt đầu mở hộp bánh ra: “Không phải anh không biết anh ấy không thích ăn đồ ngọt mà” Anh nói không có cảm xúc gì: “Anh cũng không thích” Giang Hảo không nói gì, mở hộp bánh kem ra cắm từng cây nến lên.
Ôn Lâm Ngôn thấy ngón tay cô ta dán băng cá nhân, nghĩ đến lần đầu tiên cô ta cùng anh đón sinh nhật đã mỉm cười nói: “Đây là bánh kem em tự làm, anh phải ăn đấy, nếu không thì lãng phí tấm lòng của em”, năm ngoái cô ta lại nói: “Đây cũng là bánh em tự tay làm, vẻ ngoài đẹp hơn năm ngoái nhiều ” Bánh kem hôm nay không khó để đoán vẫn là cô ta tự tay làm.
Anh nhíu mày: “Tay em bị thương rồi ” “Không sao, vết thương nhỏ thôi.” Lúc cô ta nướng bánh do thất thần nên không cẩn thận bị bỏng.
Sở dĩ cô ta thất thần là vì mải nghĩ liệu sinh nhật năm nay anh có ở bên Tống Thiên Thị không.
“Thật ra em không cần phải thế này” Ôn Lâm Ngôn lạnh nhạt nói: “Anh đã có cô ấy rồi” “Nhưng anh cũng không nói với cô ta hôm nay là sinh nhật anh.” Giang Hảo khẳng định.
Cô ta dám chắc thế vì nếu Tống Thiên Thị biết được, bây giờ bọn họ đã ở cùng nhau chứ không phải một mình anh ở văn phòng luật sư.
Ôn Lâm Ngôn mím môi.
Anh không nói cho cô biết.
Ngày sinh nhật hàng năm, anh đều nhớ đến mẹ mình, mà vừa nghĩ đến mẹ, anh sẽ không kiểm soát cảm xúc được.
Nếu Tống Thiên Thị ở đây, chắc chắn cô sẽ hỏi anh, mà đương nhiên anh cũng sẽ kể hết mọi chuyện cho cô nghe.
Có những người, có những chuyện không cần phải nhắc tới.
“Anh không nói với cô ấy cũng không thể hiện điều gì cả” Anh sợ mình không nói đủ rõ nên nói tiếp: “Có phải em đang nghĩ anh không nói với cô ấy anh là ai, không thẳng thắn với cô ấy về gia đình mình nên anh không yêu cô ấy đến vậy không?” Ánh mắt Giang Hảo dao động, đúng là ban nãy cô ta nghĩ như thế.
Ôn Lâm Ngôn bình tĩnh nhìn cô ta: “Anh yêu cô ấy nghiêm túc, cũng có suy nghĩ cả đời ” Giọng anh cực kỳ nghiêm túc, đến mức trái tim Giang Hảo thắt lại đau đớn.
Sắc mặt Giang Hảo trắng bệch, đôi môi run rẩy: “Đừng nói nhà họ Nguyễn sắp sụp đổ rồi, dù nhà họ Nguyễn có như mặt trời ban trưa, với gia thế của họ, cô ta cũng không được chú Ôn chấp nhận.” Đôi mắt Ôn Lâm Ngôn tối sầm: “Chỉ cần anh thích cô ấy là được, quan tâm người ngoài làm gì?” Giang Hảo nhắc anh: “Dù anh không muốn thừa nhận nhưng ông ấy vẫn là bố anh chứ không phải là người ngoài ” Ôn Lâm Ngôn nhíu mày, sắc mặt sa sầm, quay lưng về phía cô ta: “Nếu em đến để nói mấy chuyện này với anh thì đi đi!” Giang Hảo biết mình nói hơi nhiều làm anh không thích, cô ta ổn định cảm xúc rồi lại mỉm cười: “Em chỉ muốn đón sinh nhật với anh” Ôn Lâm Ngôn đứng yên không nhúc nhích, chỉ để lại cho cô ta bóng lưng lạnh lùng.
Giang Hảo cay đắng nói: “Nếu anh không muốn thấy em thì chờ anh thổi nến xong em sẽ đi” Trong thang máy, Tống Thiên Thị cầm bánh kem, nhìn con số màu đỏ thay đổi, tâm trạng vui vẻ.
Lúc năm giờ, Ôn Lâm Ngôn gọi điện cho cô nói anh sẽ về muộn.
Cô cố tình hỏi Giang Hàn Đông trên Wechat xem có phải tối nay bọn họ tụ tập không, Giang Hàn Đông nói là không có.
Đến giờ Ôn Lâm Ngôn vẫn không cho cô Wechat của Lâm Thành, thế nên cô bảo Giang Hàn Đông hỏi Lâm Thành, Lâm Thành cũng không hẹn anh.
Để đề phòng, cô còn hỏi trợ lý của Ôn Lâm Ngôn, Nhậm Ý nói với cô lúc bọn họ tan làm, Ôn Lâm Ngôn vẫn chưa đi.
Giang Hàn Đông và Lâm Thành có quan hệ tốt nhất với anh, hai người họ không hẹn anh thì chắc là anh đang tăng ca.
Lúc đầu cô định chờ Ôn Lâm Ngôn về nhà, sau đó muốn cho anh niềm vui bất ngờ nên mới chạy đến văn phòng luật sư tìm anh.
Thang máy mở ra “ting” một tiếng, cô cầm bánh kem ra ngoài, cả văn phòng tối như mực, nhưng phòng làm việc của Ôn Lâm Ngôn vẫn sáng đèn.
Đến ngoài phòng làm việc của anh, cô ngẩng đầu định mở cửa, nhưng khi cô thấy tình hình bên trong thì ngây người.
Ngoài Ôn Lâm Ngôn còn có Giang Hảo.
Trên bàn có một chiếc bánh kem, Giang Hảo đang châm nến.
Đôi mắt cô tối sầm, xoay người rời đi.
Đột nhiên cửa bị đẩy ra, Ôn Lâm Ngôn vô thức quay lại nhìn, thấy Tống Thiên Thị xuất hiện ngoài cửa, ánh mắt anh cực kỳ ngạc nhiên.
Thấy Tống Thiên Thị quay người đi, anh giật áo khoác trên ghế, cầm chìa khóa xe trên bàn đuổi theo.
Giang Hảo nhìn bóng anh biến mất ở cửa, hốc mắt đỏ bừng.
Mấy ngọn nến đốt trên bánh kem đã bị dập tắt vì gió lúc Ôn Lâm Ngôn chạy qua, bật lửa trên tay cô ta cũng thế.
Cô ta cụp mắt, nhìn bánh kem trên bàn mà trong lòng chua xót, không kìm được rơi nước mắt.
Lúc Ôn Lâm Ngôn đuổi theo Tống Thiên Thị, Tống Thiên Thị đã vào thang máy, hơn nữa cửa thang máy còn đang chậm rãi đóng lại.
Anh nhấn mạnh nút mở cửa nhưng thang máy đã đi xuống.
Anh vội vàng nhấn thang máy bên cạnh, sau khi thang máy lên, anh bước vào rồi ấn nút xuống tầng một.
May mà giờ là buổi tối, không có ai dùng thang máy nên nó đi thẳng xuống.
Lúc đuổi theo ra ngoài tòa nhà, anh thấy Tống Thiên Thị đưa bánh kem cho một kẻ lang thang bên đường rồi vẫy xe taxi đi mất.
Anh nhìn chiếc taxi hòa vào dòng xe, đi về phía kẻ lang thang.
“Có thể đưa bánh kem cho tôi không?” Kẻ lang thang đã đói bụng mấy ngày, đương nhiên không thể đưa đồ ăn đã đến miệng cho anh.
Anh lấy ví tiền ra khỏi túi, rút ra mấy tờ tiền đưa cho anh ta: “Bây giờ có thể đưa cho tôi chưa?” Kẻ lang thang vui vẻ nhận tiền, đưa bánh kem cho anh.
Anh xách bánh kem đi về phía bãi đỗ xe, ngồi vào xe, anh đặt bánh kem lên ghế lái phụ, thắt dây an toàn rồi mới nhớ Giang Hảo vẫn ở trong phòng làm việc của anh.
Có những người dù có tốt hơn nữa nhưng không thích là không thích, có làm gì đi nữa cũng chẳng có tác dụng.
Anh khởi động xe rồi lái ra khỏi bãi đỗ xe, phi như bay về nhà.
Anh bước ra khỏi thang máy, đi về nhà mình trước, thấy Tống Thiên Thị không ở đây, anh bỏ bánh kem xuống, bước đến nhà bên cạnh.
Anh có chìa khóa nhà Tống Thiên Thị, khi anh mở cửa ra, Tống Cạnh Hàm còn đang xem tivi trong phòng khách.
Anh nhìn Tống Cạnh Hàm nói: “Chưa ngủ à?” Tống Cạnh Hàm buồn ngủ nói: “Cũng định ngủ rồi, nhưng Thiên Thiên bảo em đợi anh” “Đợi anh?” Giọng anh có vẻ nghi ngờ.
Tống Cạnh Hàm gật đầu, truyền đạt đúng từng từ Tống Thiên Thị nói: “Thiên Thiên nói bây giờ chị ấy không muốn thấy anh, bảo anh đừng làm phiền chị ấy” Ôn Lâm Ngôn biết cô đang giận, chỉ là lời nói lúc tức giận.
Anh bước đến phòng ngủ của Tống Thiên Thị, vặn nắm cửa nhưng không mở được.
Gửa bị khóa từ bên trong.
“Thiên Thiên, em mở cửa ra nghe anh giải thích” Người trong phòng không có phản ứng gì.