Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 26o Mày không sợ gặp báo ứng ư?
ÿÑ n cơm xong, hai người cùng thu dọn mâm đồ ăn.
Tống Thiên Thị muốn rửa bát, nhưng Ôn Lâm Ngôn không cho cô động tay, đẩy cô ra khỏi phòng bếp.
Tống Thiên Thị vào phòng ngủ, cô bật nguồn điện thoại di động, trên màn hình hiện rất nhiều cuộc gọi nhỡ.
Ôn Lâm Ngôn, Chung Thu Yểu, Tống Cạnh Hàm, bà nội.
Ôn Lâm Ngôn là người gọi nhiều nhất, những mười mấy cuộc.
Không thấy cô đâu, chắc hai ngày nay anh sốt ruột lắm?
Cũng có rất nhiều người gửi tin nhắn qua WeChat cho cô, cô kiểm tra tin nhắn từng người một.
Một lát sau, Ôn Lâm Ngôn bước vào, anh ôm cô từ phía sau.
Cô soạn tin nhắn rồi bấm gửi, sau đó dựa vào lồng ngực anh.
Lồng ngực anh rộng lớn lại ấm áp, sưởi ấm trái tim cô qua lớp quần áo.
Cô thấp giọng thủ thỉ: “Em không sao nữa rồi, anh đi làm việc đi” Khoé miệng Ôn Lâm Ngôn khẽ nhếch: “Anh nghỉ phép thật mà” Tống Thiên Thị buông điện thoại xuống, xoay người đối diện anh.
Nhìn khuôn mặt có phần tiều tuy của người đàn ông, cô giơ tay vuốt ve mí mắt anh.
“Tối qua anh không ngủ được à?” Ôn Lâm Ngôn đáp: “Em không về thì sao anh yên tâm ngủ nổi ” “Vậy nếu em không thể trở về thì sao?” Nếu cô uống cốc nước đó, vậy chắc chắn sẽ không về được thật.
Mà dù cô có thể quay về, bọn họ cũng không thể ở bên nhau.
Cho dù Ôn Lâm Ngôn thật sự không để ý, cô cũng không thể vượt qua rào cản trong lòng mình.
Ôn Lâm Ngôn nói với nét mặt kiên định: “Chuyện như vậy sẽ không xảy ra, có anh ở đây, điều đó là không thể” Tống Thiên Thị cười, khoé môi khẽ nhếch tạo độ cong vừa phải: “Anh đâu phải vạn năng” Ôn Lâm Ngôn cười khẽ: “Anh thấy hình như em nghỉ ngơi không được tốt, có muốn ngủ một lát không?
Anh ở bên cạnh em” Cô gật đầu: “Được.” Hai người nằm xuống giường, hai đêm vừa rồi Tống Thiên Thị không tài nào ngủ được, nên chẳng mấy chốc cô đã chìm vào giấc mộng.
Ôn Lâm Ngôn nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cô, lẳng lặng nhìn trần nhà, cũng không biết anh suy nghĩ cái gì, mãi một lúc lâu sau mới nhắm mắt lại.
Hai người ngủ một giấc tới tận tối, Ôn Lâm Ngôn tỉnh dậy trước tiên.
Tống Thiên Thị gối đầu lên cánh tay anh, cho nên anh chỉ khẽ động đậy Tống Thiên Thị cũng mở mắt.
Tống Thiên Thị chớp đôi mắt còn đang ngái ngủ: “Trời tối rồi.” Ôn Lâm Ngôn bật đèn, căn phòng sáng hơn hẳn.
Cô ngồi dậy, nói: “Xong rồi, thế này chắc chắn tối không ngủ được nữa.
Ôn Lâm Ngôn nhìn khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ lười biếng của cô, mở miệng: “Không ngủ được thì không ngủ nữa, chúng ta có thể làm chuyện khác” Đối diện với biểu cảm cười như không cười của anh, Tống Thiên Thị trừng mắt.
Trong đầu chàng trai này không thể có thứ gì khác nữa sao?
Ban đầu, chính cô là người muốn ngủ với anh.
Nhưng hiện giờ lại đổi thành anh muốn ngủ với cô mỗi ngày.
Thật đáng sợ.
Ôn Lâm Ngôn hỏi cô: “Có đói không?” Cô lắc đầu: “Chúng ta đi dạo siêu thị đi” “Được” Ôn Lâm Ngôn xỏ giày, thấy quần áo trên người nhăn nheo, mà từ trước đến giờ anh là người luôn chú ý vẻ ngoài, nên anh thay quần áo trước mặt cô.
Mà Tống Thiên Thị cũng rất bình thản ung dung khi nhìn dáng người hoàn mỹ của anh.
kHả Sau khi tan làm, Hà Tụng Cẩn không về nhà mà tới thẳng nhà họ Nguyễn.
Khi thấy anh ta tới tìm mình, Nguyễn Ưu Tư mừng rỡ kêu: “Anh Tụng Cẩn ” Cô ta kéo cánh tay Hà Tụng Cẩn, hai người đi tới trước sofa rồi ngồi xuống.
Hà Tụng Cẩn nói: “Trước đây em nói muốn tới Hà Thị làm việc, anh đã kêu người sắp xếp cho em rồi” “Thật sao?” Nguyễn Ưu Tư mừng ra mặt.
Như vậy cô ta có thể cùng đi làm, cùng về nhà với anh ta mỗi ngày, sẽ không có con nhỏ nào tranh thủ cơ hội chen chân vào mối quan hệ của bọn họ.
Hà Tụng Cẩn gật đầu: “ỪÙm” “Vậy bao giờ em đi làm được?” Nguyễn Ưu Tư vẫn luôn ôm chặt cánh tay anh ta.
Trên cổ tay phải của Nguyễn Ưu Tư đeo chiếc lắc tay anh ta mới đưa ngày hôm qua, kim cương đính trên mặt vòng toả sáng lấp lánh.
Hà Tụng Cẩn đáp: “Em có thể đi làm bất cứ lúc nào.” Nguyễn Ưu Tư mỉm cười hạnh phúc, tựa đầu lên vai anh ta: “Thật tốt quá” Hà Tụng Cẩn do dự một lát, sau lại hỏi: “Tống Thiên Thị vẫn bị nhốt trong phòng à?” “Đừng nhắc đến nữa” Nguyễn Ưu Tư ngồi thẳng người, dẩu cái miệng nhỏ: “Đáng lẽ chuyện đã sắp thành rồi, nhưng không hiểu bố em bị làm sao, tự nhiên hôm nay lại gọi về nói thả Tống Thiên Thị ra ngay” Hà Tụng Cẩn nghĩ thầm, đoán chắc bà nội Nguyễn đã gọi điện cho chú Nguyễn, chỉ có vậy chú Nguyễn mới chịu thả Tống Thiên Thị ra.
“Vậy bây giờ cô ta đâu?” Nguyễn Ưu Tư trả lời: “Đi rồi.” Hà Tụng Cẩn mím môi, không nói gì nữa.
Giả Hải Châu đi từ trên tầng xuống: “Tụng Cẩn, cháu tới rồi” Hà Tụng Cẩn khẽ gật đầu, gọi một tiếng “dì Giả”, sau đó đứng dậy nói với Nguyễn Ưu Tư: “Anh về đây” Nguyễn Ưu Tư sửng sốt: “Anh vừa mới tới đã định đi rồi sao?” Hà Tụng Cẩn nói: “Anh còn có việc” Nguyễn Ưu Tư nắm ống tay áo anh ta, làm nũng: “Ăn cơm xong rồi đi có được không?” Hà Tụng Cẩn yên lặng nhìn cô ta, hơi dùng sức rút cánh tay về, đáp: “Không được” Dứt lời, anh ta xoay người đi ra khỏi cửa.
kHả Nguyễn Hạo Thiên bận đến nỗi mười giờ đêm mới về nhà, ông ta bước vào phòng khách với bộ mặt mệt mỏi, lại thấy tất cả mọi người đều có mặt, bao gồm bà cụ Nguyễn đã tới thành phố Tương.
Ông ta quá mệt mỏi, không để ý tới sắc mặt bà cụ Nguyễn không được tốt, hai người bên cạnh là Giả Hải Châu và Nguyễn Ưu Tư thì vô cùng thận trọng.
Sau khoảng thời gian kinh ngạc, ông ta đưa áo khoác cho người làm, sau đó đi tới sofa.
“Mẹ, sao mẹ đã về rồi?” Bà cụ Nguyễn nói với vẻ mặt lạnh lùng: “Tôi không về thì chắc Thiên Thị đã bị huỷ hoại trong tay anh!” Nguyễn Hạo Thiên nhíu mày, nhìn về phía Giả Hải Châu và Nguyễn Ưu Tư.
Giả Hải Châu xua tay: “Không phải bọn em nói, mẹ quay về vì biết chuyện này, không biết là ai báo với bà ấy...” Những lời phía sau bà ta nói càng lúc càng nhỏ, gần như không nghe thấy.
Bà cụ Nguyễn chỉ tay thẳng mặt ông ta, tức giận đến nỗi đầu ngón tay run rẩy: “Sao trên đời này lại có loại bố như mày?
Thiên Thị là con gái ruột của mày đấy!” Nguyễn Hạo Thiên không dám nhìn thẳng bà cụ: “Mẹ, con cũng vì bất đắc dĩ thôi.
Mẹ cũng biết mà, chúng ta không thể đắc tội với nhà họ Lạc” “Dù có không đắc tội nổi thì mày cũng không nên làm như vậy!
Làm một người bố, đáng ra mày nên bảo vệ con gái mình, chứ không phải lấy con bé ra làm tấm khiên chắn cho mày!” Bà cụ Nguyễn run Tẩy: “Mày không sợ gặp báo ứng ư?” Ông ta đã bị báo ứng thật rồi.
Thông tin cơ mật của công ty bị tiết lộ ra ngoài, cổ phiếu hạ giá lần nữa.
Về hai dự án họ đang thảo luận, sau khi công ty khác biết mức lợi nhuận họ đưa ra đã tăng giá gấp đôi rồi đoạt mất.
Ông ta mệt mỏi suốt cả ngày, giờ đã sức cùng lực kiệt.
Ông ta nhéo sống mũi, ngồi xuống sofa với nét mặt mệt mỏi, để mặc bà cụ muốn mắng thế nào thì mắng.
“Mẹ, mẹ bớt nói hai câu đi được không?
Mẹ nhìn Hạo Thiên đi, anh ấy đã mệt lắm rồi” Giả Hải Châu đứng dậy vòng qua sofa, đứng sau lưng Nguyễn Hạo Thiên bóp vai cho ông ta.
“Cũng may là Thiên Thị không có chuyện gì, nếu không mày đợi nhặt xác tao đi!” Bà cụ Nguyễn nổi giận đùng đùng, vứt lại câu cuối, sau đó được dì Dung đỡ về phòng.
Bà cụ vừa đi, phòng khách yên tĩnh trở lại.
Giả Hải Châu hỏi: “Sao anh lại mệt thế này chứ?
Công ty xảy ra chuyện rồi sao?” “Công ty bị người ta hại đến nỗi suýt phá sản.” Nguyễn Hạo Thiên nói bằng giọng mềm như bông.
Giả Hải Châu và Nguyễn Ưu Tư sốc nặng.
Giả Hải Châu hỏi: “Ai làm?”