Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 268 Ñ Z.
1$ Làm tốt lắm G iả Hải Châu sửng sốt trước tiếng rống giận của ông ta, ngây người “ð” một tiếng, buông ống nghe, vội vàng chạy lên tầng.
Nguyễn Ưu Tư chạy theo sau với vẻ ngờ vực.
kHả Cửa phòng mở một lần nữa, khi nhìn thấy người bước vào, Tống Thiên Thị nheo mày.
Vẫn chưa từ bỏ ý định?
Cô cũng đoán được đại khái, chắc chắn vì cô không muốn làm theo nên Giả Hải Châu cố tình bỏ thứ gì vào nước, đợi đến khi cô tỉnh lại mọi chuyện đã thành.
Ánh mắt cô dần lạnh xuống, nhìn hai mẹ con Giả Hải Châu bằng vẻ uám.
Giả Hải Châu nói: “Cô đi đi” Nguyễn Ưu Tư giật mình: “Mẹ, mẹ đang nói gì vậy?
Mẹ muốn thả chị ta đi thật ư?” “Đây là ý của bố con” Giả Hải Châu không muốn, nhưng bà ta cũng hết cách.
Nếu không thả Tống Thiên Thị đi, bà ta sẽ phải cút khỏi căn nhà này.
Tống Thiên Thị cúi đầu suy tư một lát, sau đó thong thả ung dung đứng dậy đi ra cửa.
Lúc đi ngang qua Giả Hải Châu và Nguyễn Ưu Tư, cô dừng bước, liếc xéo bọn họ: “Tôi sẽ không bỏ qua chuyện lần này dễ dàng vậy đâu ” Thoạt nhìn, ánh mắt cô có vẻ hờ hững nhưng lại để lộ sự tàn nhẫn khó nói, Giả Hải Châu rùng mình.
Tống Thiên Thị ra khỏi phòng, xuống tầng.
Quản gia thấy cô được thả, vội nói với vẻ mặt hưng phấn: “Cô chủ lớn, bọn họ thả cô..” Thấy Giả Hải Châu và Nguyễn Ưu Tư xuất hiện trước đầu cầu thang, ông ta lập tức im bặt.
Tống Thiên Thị bước tới trước mặt ông ta: “Túi xách của cháu đâu?” Quản gia đưa túi xách cho cô.
Cô nhận đồ, sải bước ra khỏi phòng khách, xe cô vẫn đậu trong sân.
Khi cô mở túi lục tìm chìa khoá, cô phát hiện bên trong thiếu một thứ gì đó.
Là thư mời của nhà họ Nguy mà Chung Thu Yểu từng đưa cho cô.
Cô nheo mắt.
xx Ngoài cửa lớn nhà họ Nguyễn, một chiếc Bentley dừng bên cạnh.
Ôn Lâm Ngôn dựa vào thân xe, hai tay đút túi quần, nhìn cánh cổng với những đường nét trạm khắc xa hoa vẫn đang đóng chặt.
Khoảnh khắc cánh cổng mở ra, một chiếc Porsche màu đỏ phòng từ bên trong, bấy giờ hàng chân mày đang nheo chặt của anh mới từ từ giãn ra.
Ngay khi ra khỏi cánh cổng, Tống Thiên Thị nhìn thấy anh đầu tiên.
Xe dừng lại, cô bước tới ôm chặt eo anh.
Một tay Ôn Lâm Ngôn ôm cô, một tay khẽ vuốt ve đầu cô, giọng nói dịu dàng vang bên tai Tống Thiên Thị: “Không sao đâu ” Cô khẽ gật đầu.
Cô ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc trên người anh, biết chắc anh lo cho mình nên hút không ít thuốc.
Ôn Lâm Ngôn đặt một nụ hôn lên trán cô: “Chúng ta về thôi ” Nhìn khuôn mặt tiều tuy của anh, Tống Thiên Thị gật đầu: “ỪÙm” Cô xoay người đi vào xe.
Ôn Lâm Ngôn cũng lên xe, trước khi khởi động xe anh thực hiện một cuộc gọi.
Mà bên phía Nguyễn Thị, Q đã cho dừng việc công kích hệ thống.
Nguyễn Hạo Thiên vội vã nhờ người khắc phục lỗ hồng, sau đó mở cuộc họp gấp để bàn về kế sách khắc phục những thông tin cơ mật đã bị tiết lộ.
Sau khi về đến nhà, Tống Thiên Thị mở cửa vào phòng, Ôn Lâm Ngôn đi sau cô, anh vừa đóng cửa quay người lại, Tống Thiên Thị đã nhào vào lòng anh, vùi đầu trong lồng ngực anh.
Ôn Lâm Ngôn biết, chắc chắn cô đã chịu uất ức khi ở nhà họ Nguyễn.
“Bọn họ đối xử với em thế nào?” Cô không hé răng, nép người trong lồng ngực anh một lúc lâu mới chịu buông ra: “Em đói bụng” Ôn Lâm Ngôn khẽ cười: “Em nghỉ thêm lát đi, anh đi làm đồ ăn cho » em.
“Ừm” Cô gật đầu.
Ôn Lâm Ngôn cởi áo khoác vào phòng bếp, cô đi tắm rửa.
Tắm rửa xong xuôi, cô lấy điện thoại từ trong túi xách, nhấn nút nguồn bên cạnh sườn điện thoại nhưng màn hình không sáng, cô nghĩ máy hết pin nên cắm sạc rồi rời khỏi phòng ngủ.
Cơm vẫn chưa được dọn lên, cô sải bước đến gần máy lọc rót một cốc nước, uống một hơi hết nửa cốc, sau đó quay lại ngồi xuống sofa, gọt táo ăn lót bụng.
kHả Tại Hà Thị.
Thư ký đẩy cửa văn phòng Hà Tụng Cẩn, thấy anh ta đang ngồi ngẩn người, thư ký do dự một lúc mới mở miệng: “Tổng giám đốc Hà, anh có chuyện gì vậy?
Cãi nhau với cô Nguyễn ư?” Suốt hai ngày nay, thư ký phát hiện tổng giám đốc Hà làm cái gì cũng thất thần, ngay cả lúc dự họp cũng ngẩn ngơ.
Hà Tụng Cẩn lắc đầu: “Có chuyện gì sao?” Thư ký đưa tập tài liệu trong tay cho anh ta: “Đống tài liệu này cần chữ ký của anh” Anh ta cầm tài liệu, thậm chí không thèm đọc, lật thẳng tới trang cuối cùng, nguệch ngoạc vài đường bút ký tên hai lần, sau đó đưa hợp đồng lại cho thư ký.
Thư ký nhận tài liệu mà hai mắt trợn tròn.
Bởi vì anh ta không ký tên mình.
Thư ký lại nhìn về phía Hà Tụng Cẩn: “Tổng giám đốc Hà, cái này...” Hà Tụng Cẩn nhíu mày: “Có vấn đề gì sao?” Thư ký đưa tài liệu cho anh ta, để anh ta tự xem.
Hà Tụng Cẩn cầm lấy, vừa nhìn thấy ba chữ “Tống Thiên Thị” do chính tay mình ký, anh ta sững sờ.
Từ nãy tới giờ anh ta vẫn đang mải mê suy nghĩ chuyện của Tống Thiên Thị, cho nên đã ký tên cô theo bản năng.
“Đi in lại bản khác đi” Anh ta đưa tài liệu cho thư ký.
Thư ký cầm tài liệu, nhìn anh ta với vẻ hoài nghi, sau đó vẫn lui ra ngoài.
Hà Tụng Cẩn xoa giữa lông mày, sự chú ý đổ dồn vào chiếc điện thoại đặt trên bàn.
Anh ta nhìn chằm chằm điện thoại một lát, quyết định cầm nó lên, nhấn số gọi cho bà cụ Nguyễn.
Điện thoại vừa kết nối, giọng nói bà cụ Nguyễn truyền đến: “Tụng Cẩn?” Anh ta mở miệng nói: “Bà nội Nguyễn, bà mau quay về nhanh đi” Bà cụ Nguyễn hỏi lại: “Có chuyện gì sao?” Anh ta im lặng.
Sức khoẻ của ông cụ Hà vốn không được tốt, bà cụ Nguyễn nghe vậy lại tưởng ông cụ Hà xảy ra vấn đề gì, vội hỏi: “Có phải ông nội cháu...” “Không phải, là Tống Thiên Thị..” Hà Tụng Cẩn cắt ngang lời bà cụ, ngập ngừng: “Tóm lại bà mau về nhanh đi” Lúc này, anh ta không biết Tống Thiên Thị đã về nhà an toàn.
lỖã Ôn Lâm Ngôn bưng mâm từ phòng bếp ra, thấy Tống Thiên Thị đang ngồi trên sofa ăn trái cây, mái tóc nửa ướt nửa khô xoã ngang vai, khuôn mặt thuần khiết trắng nõn.
“Đừng ăn trái cây nữa, lại ăn cơm đi” Anh nói với cô, bưng đồ ăn vào phòng ăn.
Tống Thiên Thị đi rửa tay, sau đó vào phòng bếp thưởng thức bàn ăn thịnh soạn.
Lúc ngồi xuống bàn ăn, cô hỏi Ôn Lâm Ngôn: “Hôm nay anh không đi làm à?” “Anh đang nghỉ phép” Ôn Lâm Ngôn đâu còn tâm trạng để đi làm, nên là anh chọn nghỉ phép.
Sáng nay không ai mang đồ ăn sáng cho cô, ngay cả một ngụm nước cũng không được uống, giờ Tống Thiên Thị đói cực kỳ, cô cầm đũa bắt đầu ăn uống thoả thích.
Ôn Lâm Ngôn thấy cô ăn vội vàng như vậy, anh đi lấy một cái bát, đặt bát canh trong tầm tay cô.
“Bọn họ không cho em ăn cơm à?” Cô lắc đầu.
Ôn Lâm Ngôn vốn định trêu chọc cô, nhưng khi thấy cô lắc đầu, anh bỗng nheo mày thật chặt.
“Bọn họ định làm gì?” “Đưa em lên giường Lạc Nguyên ” Lúc nói đến đây Tống Thiên Thị bỗng cảm thấy buồn cười, trên đời này lại có loại bố sẵn sàng đưa con gái mình lên giường người đàn ông khác.
Chắc chắn nói ra sẽ chẳng ai dám tin.
Sắc mặt Ôn Lâm Ngôn thay đổi trong tích tắc, sự u ám lạnh lẽo ấy khiến người ta sợ hãi.
“Anh đã dùng cách gì để ép Nguyễn Hạo Thiên thả em ra vậy?” Sẽ không có chuyện Nguyễn Hạo Thiên cắn rứt lương tâm.
Mà cô vừa ra đã thấy anh chờ sẵn bên ngoài, giống như anh chắc chắn cô sẽ đi ra vậy.
Cô nghĩ anh đã làm gì đó, khiến Nguyễn Hạo Thiên không thể không thả cô.
Ôn Lâm Ngôn cũng chẳng giấu giếm, ăn ngay nói thật với cô: “Cho người hack hệ thống thông tin Nguyễn Thị” Tống Thiên Thị nói với vẻ mặt bình tĩnh: “Làm tốt lắm”