Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 266 Có phải đắc tội ai rồi không?
G ả ngày Tống Thiên Thị không uống nước, cơm trưa và cơm tối cũng không ăn, cô nằm trên giường, đói bụng nên hơi buồn ngủ.
Lúc hơn mười một giờ, cô nghe thấy tiếng gõ cửa, sau đó có người đẩy cửa bước vào.
Là quản gia, ông còn bưng một cái khay trong tay.
Tống Thiên Thị ngồi dậy.
Quản gia đặt khay lên bàn, nhìn cô nói: “Cô cả có đói bụng không?
Tôi lén lấy chút đồ ăn cho cô, đồ còn thừa buổi tối, cô đừng ghét bỏ, ăn chút đi” Người làm không mang cơm trưa và cơm tối cho cô, cô biết có người cố ý muốn làm cô đói.
“Cảm ơn ” Cô nói cảm ơn rồi cầm đũa ăn.
Quản gia nói: “Buổi tối có một người đàn ông họ Ôn đến tìm cô, nhưng ông chủ bảo người làm đuổi cậu ấy đi rồi ” Nghe thấy Ôn Lâm Ngôn đến tìm cô, Tống Thiên Thị nhếch môi cười.
Lúc cô biến mất không tung tích, sẽ luôn có người phấn đấu quên mình tìm cô.
Cô biết chắc chắn anh sẽ không từ bỏ thế.
Lỡ anh chọc giận Nguyễn Hạo Thiên, và Lạc Nguyên thì phiền rồi.
“Vâng” Quản gia gật đầu, do dự nói: “Hình như bà chủ cũng đang nghĩ cách xấu xa nào đó đối phó với cô.” Đôi mắt đẹp của Tống Thiên Thị trở nên lạnh lùng: “Tôi biết rồi.” Quản gia mang chút nước cho cô, cô uống một hơi hơn nửa ly, lúc nói chuyện, giọng khàn khàn dễ nghe hơn lúc trước nhiều, cổ họng cũng không đau rát quá nữa.
Không thể để bàn ăn lại nên quản gia đợi cô ăn xong, thu dọn bát đĩa mới đi.
Ôn Lâm Ngôn chờ ngoài biệt thự nhà họ Nguyễn hơn ba tiếng mới lênxe di.
Lúc về nhà đã gần một giờ sáng, anh ngồi xuống sofa, lần tìm bao thuốc trong quần áo, thấy trong tay trống rỗng, anh mới nhớ ra bao thuốc trên người đã hút hết lúc ở ngoài biệt thự nhà họ Nguyễn rồi.
Anh lấy một bao mới ra, rút một điếu thuốc, khói thuốc màu trắng dần tản ra.
Hút hết một điếu, khuôn mặt tuấn tú của anh nghiêm lại, ánh mắt u ám, anh ngồi trên sofa không nhúc nhích.
Nguyễn Hạo Thiên...
Đôi mắt đen của anh xuất hiện sự hung ác.
Buổi sáng, Giả Hải Châu bỏ thuốc ngủ vào nước đưa cho người làm, bảo cô ta đưa cho Tống Thiên Thị.
Người làm đang định nhận lấy thì Giả Hải Châu thấy quản gia bước từ bên ngoài vào, thế là đưa nước cho quản gia.
“Đưa nước cho cô cả đi Quản gia đáp, nhận lấy lên lầu.
Giả Hải Châu thấy ông biến mất chỗ cầu thang, thì nở nụ cười xấu CN Người khác đưa nước, chưa chắc Tống Thiên Thị sẽ uống, nhưng quản gia đưa nước, chắc chắn cô sẽ không đề phòng.
Nguyễn Ưu Tư vẫn hơi lo lắng: “Mẹ, thế có được không?” Giả Hải Châu nói: “Nó ngủ rồi thì đưa đến chỗ tổng giám đốc Lạc, chắc chắn không thể sai sót được.” Nguyễn Ưu Tư còn sợ Nguyễn Hạo Thiên về biết hai mẹ con tự làm sẽ tức giận: “Chúng ta không bàn bạc với bố chút sao?” “Bố con không quyết đoán gì cả, mẹ chỉ đang giúp bố, tổng giám đốc Lạc chỉ cho ông ấy một tuần, cũng không phải con không biết tính tình Tống Thiên Thị ngang bướng, đừng nói là ba ngày, ba mươi ngày nó cũng sẽ không đồng ý, nó nói sẽ suy nghĩ chỉ để lừa bố con thôi.” Giả Hải Châu ngồi trên ghế sofa, cầm quả táo lên gọt.
Hai mẹ con ở nhà ăn táo xem tivi, Nguyễn Hạo Thiên ở công ty bận đến sứt đầu mẻ trán.
Mạng nội bộ trong công ty bị người ta hack, tin tức thương mại lúc nào cũng có thể bị tiết lộ, bộ phận kỹ thuật loạn tùng phèo.
Nguyễn Hạo Thiên nổi giận, đứng bên cạnh nhìn bọn họ khôi phục, lập trình viên cảm thấy cực kỳ áp lực, trán bắt đầu thấm mồ hôi.
Hai tiếng trôi qua, hệ thống vẫn chưa khôi phục thành công, tài liệu dần bị tuồn ra bên ngoài, mà những tài liệu bị lộ đều bị tung lên màn hình lớn trong các cửa hàng ở tòa cao ốc.
Nghe thư ký báo cáo xong, Nguyễn Hạo Thiên gần như muốn sụp đổ.
Tin tức bí mật bị công ty đối thủ thấy, nếu bọn họ nhân lúc này mà lẻn vào thì Nguyễn thị phá sản đến nơi.
Lòng Nguyễn Hạo Thiên nóng như lửa đốt, rống lên với lập trình viên: “Mau khôi phục lỗ hổng nhanh, nếu không thì cậu cút ngay đi” Lập trình viên giỏi nhất bộ phận kỹ thuật ngồi trước máy chủ, tỉnh thần căng thẳng, ngón tay không ngừng gõ trên bàn phím.
Nhưng mãi không thể khôi phục hệ thống đã bị hacker đóng băng, mồ hôi lạnh chảy từ trán anh ta xuống mặt.
Nguyễn Hạo Thiên đứng đằng sau nên anh ta không dám giơ tay ra lau.
Lập trình viên kỹ thuật giỏi nhất lau mồ hôi chảy vào mắt, không gõ bàn phím nữa, nhìn ông ta nói: “Tổng giám đốc Nguyễn, không khôi phục được, đối phương mạnh quá” Anh ta và đối phương không cùng đẳng cấp, làm thế nào cũng uổng công, hơn nữa còn phí thời gian.
Nguyễn Hạo Thiên nổi giận: “Tôi nuôi một đám người có tác dụng gì?
Lúc quan trọng nhất chẳng làm được gì cả?!” Mọi người không ai dám lên tiếng, chỉ nhìn nhau.
Lập trình viên có kỹ thuật giỏi nhất căng da đầu nói: “Chúng tôi càng khôi phục thì đối phương càng tấn công mạnh hơn, bí mật công ty bị tiết lộ càng nhanh hơn” Đối phương như đang trêu đùa bọn họ vậy.
Sắc mặt Nguyễn Hạo Thiên tái xanh, tức giận gào lên: “Rốt cuộc là ai?
Nếu để tôi biết anh ta là ai thì tôi sẽ lột da anh ta!” Đối phương như biết ông ta đang nói gì, ba hàng chữ “Q” ngang nhiên xuất hiện trên màn hình máy tính.
Lập trình viên có kỹ thuật giỏi nhất cực kỳ kích động: “Là Q” Q là hacker mà anh ta ngưỡng mộ nhất, không có người thứ hai.
Nhận ra mình hơi lố, anh ta vội vàng nghiêm túc lại, giải thích cho Nguyễn Hạo Thiên: “Q là hacker nổi tiếng nhất thế giới, mấy người chúng tôi cộng lại cũng không phải là đối thủ của anh ta, hơn nữa anh ta không dễ dàng ra tay, trừ khi..” Nguyễn Hạo Thiên nhíu mày hỏi: “Trừ khi gì?” Lập trình viên có kỹ thuật giỏi nhất nghiêng đầu, thận trọng nhìn sắc mặt ông ta: “Liệu có phải ông...
đắc tội ai không?” Trên thương trường sao lại không đắc tội được.
Sắc mặt Nguyễn Hạo Thiên sa sầm.
Một lãnh đạo cấp cao đứng bên cạnh hỏi: “Giờ phải làm sao?” Một lãnh đạo cấp cao khác nói: “Chỉ có thể tìm hacker khác đến chữa lỗ hổng thôi” Lập trình viên lắc đầu: “Tìm ai cũng vô dụng, Q đã tấn công hệ thống thì trừ anh ta ra, không ai chữa được cả” Một lãnh đạo cấp cao mặt ủ mày chau nói: “Vậy chúng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ta tiết lộ hết bí mật công ty ra ngoài à?” Mọi người đều nhìn Nguyễn Hạo Thiên, ông ta là tổng giám đốc, cũng là người đắc tội với người khác.
Lúc này, tất cả màn hình máy tính đều xuất hiện ba hàng số lướt qua nhiều lần.
Mọi người hoang mang, không biết cái này có ý gì.
Lập trình viên có kỹ thuật giỏi nhất nhìn máy tính, không chắc chắn nói: “Hình như là số điện thoại.” Một lãnh đạo cấp cao đứng cạnh nói: “Chắc đây là điện thoại của Q, mau gọi điện đàm phán với anh ta đi” Lập trình viên có kỹ thuật giỏi nhất cực kỳ hưng phấn, anh ta muốn xung phong nhận việc nhưng chỗ này hoàn toàn không đến lượt anh ta nói.
Sắc mặt Nguyễn Hạo Thiên u ám nhìn một lãnh đạo cấp cao đứng bên cạnh: “Ông gọi đi” Lãnh đạo cấp cao dùng điện thoại của mình gọi đến số đó, điện thoại vừa được kết nối, ông ta còn chưa nói gì, đối phương đã nói: “Bảo Nguyễn Hạo Thiên nghe máy!”