Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 2s1 ~ vả q4 .
..¬ Anh sẽ không để em có cơ hội tái hôn G hung Thu Yểu nhìn Tống Thiên Thị, thắc mắc hỏi: “Cậu ta bị sao vậy?” “Chắc bị gãy chân, tâm trạng không tốt.” Tống Thiên Thị cảm thấy vẫn nên để Tống Cạnh Hàm nói chuyện này thì tốt hơn.
Chung Thu Yểu “Ồ” một tiếng, kéo ghế ngồi xuống.
Tống Cạnh Hàm mặc kệ hai người, cô ta và Tống Thiên Thị một người đứng một người ngồi nên rất nhàm chán.
Chung Thu Yểu nghịch điện thoại một lúc rồi đứng dậy: “Nếu không sao thì chị về đây” Tống Cạnh Hàm bỗng quay đầu: “Đi nhanh vậy sao?” Chung Thu Yểu nói: “Chị có lòng tốt tới thăm em, nhưng em chẳng nể mặt, chị không đi chẳng lẽ ở lại qua đêm với em chắc?” Tống Cạnh Hàm gật đầu: “Được.” “Được cái gì?” Chung Thu Yểu hỏi xong mới nhận ra cậu ta đang nói về điều gì.
—Không đi chẳng lẽ ở lại qua đêm với em chắc?
—-Được.
Tống Cạnh Hàm: “Là chị nói ở lại đây trông chừng đấy” Lông mày Chung Thu Yểu giật giật: “Chị chỉ nói đại thôi.” “Nhưng em coi là thật” Cậu ta mặt dày nói: “Em chưa nói với bố mẹ em, còn Thiên Thiên thì phải về ở bên anh rể.
Nếu chị không ở lại, tối em muốn dậy đi vệ sinh thì làm thế nào?” Chung Thu Yểu nói: “Tìm y tá” Tống Cạnh Hàm ủ rũ nói: “Đâu phải chị không biết em nghèo kiết xác, chị thấy đấy, phòng bệnh cũng là phòng loại thường” Chung Thu Yểu nhướng cằm về phía Tống Thiên Thị: “Cậu ấy có tiền, mượn cậu ấy đi” Cậu ta nói với vẻ đáng thương: “Trước đó em mượn nhưng không biết khi nào mới trả xong nên không dám mượn nữa.
Vừa rồi chị cũng đã nói chúng ta là quan hệ anh em thân thiết, lẽ nào chuyện nhỏ này chị cũng không giúp sao?
Hơn nữa bình thường chị có việc gì cần em chưa bao giờ từ chối ” Chung Thu Yểu lườm cậu ta: “Ngày mai chị còn phải đi làm.” Tống Cạnh Hàm chỉ vào chiếc giường phụ: “Có giường phụ, buổi tối chị có thể ngủ, lúc cần em sẽ kêu chị” Chung Thu Yểu do dự rồi nói: “Ờ...
vậy được rồi.” Thấy cô ta đồng ý, Tống Cạnh Hàm mừng thầm trong lòng.
Tống Thiên Thị thức thời nói: “Vậy hết việc của chị rồi đúng không?” Tống Cạnh Hàm gật đầu: “Ừm, chị đi đi” Tống Thiên Thị chớp mắt, đuổi người cũng nhanh thật.
Cô nhìn Chung Thu Yểu: “Vậy giao cho cậu đấy” Chung Thu Yểu khẽ ừ một tiếng: “Yên tâm đi, tớ sẽ không ngược đãi cậu ta” Tống Thiên Thị gật đầu, xách túi rời khỏi phòng bệnh.
Phòng bệnh loại thường có ba chiếc giường đều đã chật kín người, còn có người nhà ở bên trông.
Hiển nhiên Tống Cạnh Hàm muốn phát triển tình cảm với Yểu Yểu, nhiều người như vậy cũng không tiện.
Cô đến quầy y tá và yêu cầu y tá đổi sang phòng bệnh VIP.
Sau khi thanh toán tiền, cô rời đi.
Tống Cạnh Hàm muốn uống nước, Chung Thu Yểu đến quầy y tá để trả tiền đặt cọc rồi lấy một ấm nước.
Sau khi lấy nước, y tá đến bảo họ đổi phòng.
Chung Thu Yểu ngẩn người rồi hỏi: “Tại sao?” Y tá nói: “Cô Tống đã đổi sang phòng VIP cho anh Tống.” Chung Thu Yểu nhìn Tống Cạnh Hàm: “Cậu ấy thậm chí còn đổi phòng bệnh cho em, tại sao cậu ấy không thuê y tá dịch vụ cho em?” Tống Cạnh Hàm nói: “Có lẽ vì thấy có chị nên không cần tiêu số tiền đó” Chung Thu Yểu: “..” Sao trước đây cô ta không cảm thấy Tống Thiên Thị giỏi bắt mình làm nô lệ như vậy?
Cô ta ngày ngày vất vả quản lý công ty cho cô, vậy mà cô còn không biết thông cảm cho mình!
Thuê y tá dịch vụ thì đáng bao tiền chứ?
Hai người đi đến khu phòng bệnh VIP tầng cao nhất, vừa ra khỏi thang máy thì cửa của một thang máy khác cũng mở ra, một người đàn ông uy nghiêm có khí chất cao quý xách giỏ hoa quả đi ra.
Tống Cạnh Hàm gọi anh: “Anh rể!” Cậu ta đang ngồi trên xe lăn được y tá đẩy, Chung Thu Yểu đang cầm thuốc nước cho cậu ta.
Ánh mắt Ôn Lâm Ngôn rơi trên đùi cậu ta.
Tống Cạnh Hàm cười nói: “Anh đi nhanh thật đấy, bọn em vừa mới từ dưới đi lên, còn chưa tới phòng bệnh nữa” Ôn Lâm Ngôn nói: “Chân của em..” “Không sao, chỉ là khoảng thời gian này không xuống giường được.” Tống Cạnh Hàm nhận giỏ hoa quả trong tay anh rồi ôm vào lòng: “Sau này tới thăm em đừng mang đồ, không ăn hết lãng phí lắm” Ôn Lâm Ngôn không nói gì, yên lặng nhìn cậu ta.
Chung Thu Yểu hỏi: “Thiên Thiên tới trước, anh tới sau, không phải hai người cãi nhau đấy chứ?” “Không có.” Ôn Lâm Ngôn lắc đầu.
Chung Thu Yểu nói: “Vậy sao cậu ấy không đợi anh?” Tống Cạnh Hàm đoán rằng Tống Thiên Thị đang để lại không gian riêng cho mỗi người, cậu ta nói trước mặt Ôn Lâm Ngôn: “Chị quan tâm nhiều chuyện thế làm gì, nói không chừng Thiên Thiên đang đợi ở bên ngoài ấy” Chung Thu Yểu không nói gì nữa.
Bọn họ đi về phía phòng bệnh.
Khi đi ngang qua một phòng bệnh VIP nào đó, Ôn Lâm Ngôn dừng lại.
Anh ngó vào bên trong qua tấm kính trên cửa, thấy Ôn Vĩnh Siêu đang ngồi trên ghế mặc áo bệnh nhân, nói chuyện với thư ký Trương.
Chung Thu Yểu vô tình quay lại, thấy anh đang đứng tại một phòng bệnh nào đó, trên lông mày hiện lên vẻ nghi ngờ.
Ôn Lâm Ngôn nhìn mấy cái rồi thôi, sải bước chân dài rời đi.
Anh đưa Tống Cạnh Hàm đến phòng bệnh, cùng Chung Thu Yểu đỡ cậu ta từ xe lăn lên giường, ở lại vài phút rồi rời đi.
Khi anh đi ngang qua phòng bệnh của Ôn Vĩnh Siêu một lần nữa, đúng lúc thư ký Trương kéo cửa đi ra từ bên trong.
“Cậu chủ.” Thư ký Trương vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Cậu tới thăm sếp Ôn sao?” “Không phải ” Anh nói một cách vô cảm rồi sải bước rời đi.
Ôn Vĩnh Siêu ở trong phòng bệnh nghe thấy thư ký Trương nói vậy, đột nhiên đứng lên, trên khuôn mặt luôn nghiêm túc hiện lên vẻ vui mừng.
Không ngờ con trai chịu gặp ông rồi.
Ông vừa nghĩ vậy thì nghe Ôn Lâm Ngôn nói “Không phải”.
Niềm vui một giây trước bị dội một chậu nước lạnh ngay sau đó.
Trái tim ông chùng xuống, nhìn chằm chằm về phía cửa phòng bệnh, khuôn mặt ốm yếu trở nên tái nhợt.
Thư ký Trương quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt u ám của ông, cân nhắc rồi nói: “Có lẽ cậu chủ, cậu ấy..” “Tôi muốn yên tĩnh một mình.” Ôn Vĩnh Siêu ngắt lời ông ta.
Thư ký Trương im lặng, đóng cửa phòng bệnh và rời đi với tài liệu trong tay.
Lúc Tống Thiên Thị ra khỏi bãi để xe thì nhìn thấy xe của Ôn Lâm Ngôn.
Anh lái xe về phía cô, sau đó đi qua cô vào gara.
Cô ở tại chỗ đợi một lát, Ôn Lâm Ngôn từ bên trong đi ra.
Cô khẽ cười nói: “Không phải anh nói buổi tối có việc sẽ về muộn sao?” Ôn Lâm Ngôn nói: “Bị chậm một chút” Tống Thiên Thị khoác tay anh, cả hai đi về phía hành lang.
“Tống Cạnh Hàm bị ngã khi đang quay phim, giờ đang ở trong bệnh viện” Ôn Lâm Ngôn không nói anh đã biết, hơn nữa còn đã gặp ở bệnh viện.
Nếu không cô nhất định sẽ hỏi anh làm gì trong bệnh viện.
Anh chỉ nói: “Ngày mai tan làm chúng ta đi thăm em ấy nhé.” “Ừm” Tống Thiên Thị gật đầu, ngửi thấy trên người anh nồng nặc mùi thuốc lá, cô lại nói: “Dạo này anh hút nhiều quá” Anh nâng cánh tay lên, cúi đầu ngửi: “Khó ngửi lắm không?” Tống Thiên Thị cười nói: “Nếu là người đàn ông khác, đáp án sẽ là có” Ôn Lâm Ngôn khẽ nhíu mày, trong mắt mang theo ý cười nhàn nhạt.
Cô lại nói: “Sau này hút ít thôi, trừ phi anh muốn em lại tìm một người bạn già vào lúc năm 50 tuổi ” Ôn Lâm Ngôn khẽ cười, “ừ” một tiếng rồi nói: “Anh sẽ không để em có cơ hội tái hôn đâu”