Chương 238 101 Cách Cua Đổ Đại Lão Hàng Xóm - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 238 Dựa vào gì mà tất cả danh tiếng đều thuộc về Tống Thiên Thị?


G iọng nói êm ái của anh như mang theo sự mê hoặc, cô chậm rãi xoay người lại, đưa lưng về phía Ôn Lâm Ngôn.


Lễ phục của cô là kiểu dáng khoét lưng, lộ ra làn da trắng như tuyết, và cả xương bướm tỉnh xảo quyến rũ, trông như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.


Ôn Lâm Ngôn vươn tay, tao nhã đeo dây chuyền cho cô.


Gổ của cô trắng nõn, nhỏ xíu.


Dây chuyền đính kim cương tỏa ánh sáng rực rỡ dưới ánh đèn, càng nổi bật cái cổ xinh đẹp, rạng rỡ của cô.


Những quý cô và quý bà ở đây đều hâm mộ nhìn Tống Thiên Thị, có người còn ghen tị đến mức hai mắt đỏ ngầu.


Nguyễn Ưu Tư vừa tức giận vừa ghen ghét, vì sao đồ cô ta mong muốn đến cuối cùng cũng thuộc về Tống Thiên Thị vậy?


Cô ta siết chặt ngón tay, nén cơn giận nhìn về phía bà Tần, nói: “Bà Tần, tôi khuyên bà nên gọi điện kiểm tra xem tiền đã được chuyển tới hay chưa đi, đừng để người khác lừa mình.” Ôn Lâm Ngôn nói là đợi mười phút sau, cho nên bà Tần nói: “Chờ một lúc nữa đã.” Tống Thiên Thị nhìn Ôn Lâm Ngôn, chỉ thấy mặt anh hờ hững như thường.


Cô vốn đang lo lắng trong lòng nhưng dần bình tĩnh trở lại.


Tất cả mọi người không chịu tản ra mà đứng chờ bà Tần công bố kết quả.


Đợi vài phút sau, Ôn Lâm Ngôn nâng tay lên, nhìn thoáng qua màn.


hình điện thoại, sau đó lại nhìn bà Tần: “Cũng gần đến giờ rồi.” Bà Tần đứng trước mặt mọi người, bấm điện thoại gọi cho quỹ từ thiện.


Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm bà.


Lúc bà nói chuyện với người ở đầu bên kia điện thoại, tất cả mọi người đều im ắng yên tĩnh như sợ quấy rầy bà.


Nói chuyện điện thoại với người phụ trách quỹ từ thiện xong, bà Tần nhìn Ôn Lâm Ngôn, nói: “Tiền đã được chuyển vào tài khoản.” Ôn Lâm Ngôn bình thản gật đầu.


Cơ mặt Tống Thiên Thị được thả lỏng, nỗi lo lắng trong lòng cũng được hạ xuống.


Những người khác đều trợn mắt líu lưỡi sau khi nghe lời bà Tần nói, tiếng bàn tán còn lớn hơn lúc nãy.


Nguyễn Ưu Tư sợ đến ngẩn người, khó tin nhìn Ôn Lâm Ngôn.


Lạc Nguyên mới vừa rồi còn vô cùng kiêu ngạo, giờ phút này lại nhíu chặt lông mày.


Một lúc sau, anh ta ngước mắt lên, nhìn về phía Ôn Lâm Ngôn, trong mắt tràn đầy sự thăm dò.


Tống Thiên Thị chìm trong ánh mắt ước ao của mọi người, cô cong môi, nở một nụ cười.


Môi đỏ răng trắng, xinh đẹp ngút ngàn.


Ôn Lâm Ngôn như ngọc tạc đứng bên cạnh cô, nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, quả thực khiến người khác ghen tị.


Nguyễn Ưu Tư nhìn Tống Thiên Thị, nét mặt hơi vặn vẹo.


Hôm nay là lễ đính hôn của cô ta, cô ta mới là nhân vật chính!


Dựa vào cái gì mà tất cả danh tiếng lại thuộc về Tống Thiên Thị vậy?


“Gì cơ?


Một trăm triệu á?” Trong phòng nghỉ, dì Dung kể lại chuyện vừa xảy ra cho ông cụ Hà và bà cụ Nguyễn, hai người ngạc nhiên đến mức ngớ người.


Bà cụ Nguyễn còn ngạc nhiên đến mức thốt lên thành lời.


Dì Dung gật đầu: “Vâng.” Bà cụ Nguyễn mất một lúc lâu mới phục hồi được tỉnh thần, bà lầm bẩm nói: “Thằng bé lấy đâu ra lắm tiền vậy?” Ông cụ Hà nói: “Có phải vay mượn người khác không?” Bà cụ Nguyễn nhìn ông cụ, ông cụ lại nói: “Luật sư giao tiếp rất rộng rãi, quen biết một vài người bạn giàu có cũng là chuyện bình thường” Bà cụ Nguyễn nhíu mày, giữa lông mày lộ ra vẻ lo lắng: “Nhưng số tiền lớn đến mức thế thì thằng bé phải trả đến bao giờ?


Tiền sau này thằng bé kiếm được đều lấy ra trả nợ cả rồi, vậy Thiên Thị phải làm sao bây giờ?” Bà cụ sợ cháu gái mình đi theo anh sẽ phải chịu khổ.


Ông cụ Hà nói: “Tôi đã nghĩ thằng bé là một người chững chạc, hẳn sẽ không làm ẩu chuyện gì.


Thật không thể ngờ nổi đến việc này...


Cho dù tức giận cũng không nên làm những việc không chừng mực như thế chứ!” Bà Nguyễn mặt mày ủ rũ, sắc mặt không ổn lắm.


Bà cụ nói với dì Dung: “Gọi hai đứa nó đến đây cho tôi.” Dì Dung cũng không biết người bà cụ nhắc tới là ai cho nên hỏi lại: “Người bà nhắc tới là...”


  • Trước
  • Sau