Chương 232 101 Cách Cua Đổ Đại Lão Hàng Xóm - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 232 Cảm thấy không cần thiết ống Thiên Thị cười mỉm nhìn người đàn ông trước mặt: “Em thấy anh rất tự tin, không lo lắng chút nào nên em thấy không cần thiết.” Ôn Lâm Ngôn cười: “Nhưng nếu biết trước thì anh sẽ càng vững tâm.


hơn” Hai người đang nói chuyện thì nghe thấy tiếng nói chuyện xôn xao truyền đến, họ quay sang nhìn thì thấy Hà Húc Đồng, Cát Lệ Kiều và Giả Hải Châu đang đứng cùng một chỗ, vẻ mặt ai nấy đều rất nghiêm trọng.


Bên cạnh còn có một quý bà giàu có nhíu chặt mày vì lo lắng.


Cát Lệ Kiều cầm mic bước lên sân khấu, nói với mọi người: “Các vị, bà Tần đây bị mất một thứ quý giá, nếu ai nhặt được thì hãy trả cho người đánh mất” Các vị khách khứa đều xúm vào xem, Tống Thiên Thị và Ôn Lâm Ngôn không thích ồn ào lắm nên hai người chỉ đứng yên tại chỗ.


Người tổ chức bữa tiệc hôm nay là nhà họ Hà và nhà họ Nguyễn, khách đến bị mất đồ thì đương nhiên nhà họ Hà và nhà họ Nguyễn phải chịu trách nhiệm.


Giả Hải Châu đến trước mặt Tống Thiên Thị và Ôn Lâm Ngôn: “Thiên Thị, bố cháu bảo cháu qua đó.” Tống Thiên Thị khẽ nhíu mày, cô và Ôn Lâm Ngôn nhìn nhau, sau đó hai người cùng đi về phía trước.


Nguyễn Ưu Tư đang khoác tay Hà Tụng Cẩn, đứng bên cạnh Cát Lệ Kiều.


Nguyễn Hạo Thiên hỏi cô: “Thiên Thị, vừa nãy con có lên phòng nghỉ trên tầng không?” Thấy Nguyễn Hạo Thiên bày ra dáng vẻ như đang chất vấn cô, cô nhíu mày nhưng vẫn thành thật trả lời: “Có.” Nguyễn Hạo Thiên lại hỏi: “Có vào căn phòng nghỉ thứ hai không?” “Mở cửa chứ không vào.” Gô lên tầng tìm Ôn Lâm Ngôn nên mở cửa ba căn phòng nghỉ, nhưng chỉ đứng trước cửa nhìn, không thấy Ôn Lâm Ngôn ở đó thì không đi vào.


Nguyễn Hạo Thiên nói: “Bà Tần mất một sợi dây chuyền trị giá bạc triệu.” Tống Thiên Thị nhíu mày: “Thì liên quan gì đến tôi?” Nguyễn Hạo Thiên cáu kỉnh: “Dây chuyền của bà ấy mất trên phòng nghỉ thứ hai.” Ý tứ của ông ta rất rõ ràng, không chỉ Tống Thiên Thị mà cả Ôn Lâm Ngôn cũng nhíu mày.


Bà Tần bất cẩn làm đổ rượu lên người, lúc lên tầng thay đồ thì bỏ sợi dây chuyền trên bàn.


Sau khi bà ấy thay đồ xong thì đi vào nhà vệ sinh một lúc, đến khi quay lại đã không thấy sợi dây chuyền đâu.


Nếu nó chỉ là một sợi dây chuyền bình thường thì mất cũng chẳng sao, chẳng phải là chuyện gì to tát.


Nhưng sợi dây chuyền đó là chồng bà ấy tặng lúc hai người kết hôn, hơn nữa còn đặc biệt đặt làm, rất có ý nghĩa.


Bởi vậy bà ấy mới làm to chuyện, bắt người nhà họ Hà phải tìm bằng được sợi dây chuyền cho bà ấy.


Tống Thiên Thị nhàn nhạt cất lời: “Tôi chỉ đi lên tầng, mở cửa phòng nghỉ ra xem chứ không lấy sợi dây chuyền của bà Tần.” Lúc đó cô chỉ đi tìm Ôn Lâm Ngôn nên cũng không chú ý trong phòng có sợi dây chuyền nào không.


Lúc bữa tiệc bắt đầu, thân là chủ của bữa tiệc nên Cát Lệ Kiều đi chào hỏi bà Tần, lúc đấy vẫn còn thấy sợi dây chuyền trên cổ bà ấy.


Sợi dây chuyền đó rất đẹp, bà ta nhìn cũng thích.


Nghe bà Tần nói là chồng bà ấy tặng thì Cát Lệ Kiều còn hâm mộ hồi lâu.


Cát Lệ Kiều hỏi: “Sợi dây chuyền của bà Tần rất đẹp, bất cứ ai cũng sẽ động lòng, cô nói cô không thấy thì ma nào tin?” Mấy người bên cạnh cũng hùa theo: “Hồi nãy tôi cũng thấy bà Tần vẫn còn đeo sợi dây chuyền kia, đúng thật là rất đẹp.” Trong giới quý tộc, trộm cắp là điều kiêng kị nhất, những người có thân phận như họ mà trộm đồ thì rất mất mặt, hơn nữa họ cũng khinh thường những người như thế.


Vừa nãy Tống Thiên Thị đã thừa nhận rằng cô có đi đến phòng nghỉ kia, ánh mắt mọi người nhìn cô đều thay đổi, có người khinh miệt, cũng có người chế giễu, chê cười.


  • Trước
  • Sau