Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 228 .ˆ ; “ ÁN g` ° Sự khiêu khích đến từ tình địch "N ới vậy là con bé đó cắm sừng cậu Hà nên nhà họ Hà mới huỷ.
hôn ước?" Giả Hải Châu ấp úng: "Gái này...
Cái này..." Nhìn dáng vẻ của bà ta, mọi người lại càng chắc chắn về suy đoán của mình.
Ghắc chắn là vậy!
May là nhà họ Nguyễn vẫn còn cô hai, nếu không chắc chắn hai nhà sẽ đấu nhau đến loạn lên mất.
Một quý bà trong số đó đố ky với sắc đẹp của Tống Thiên Thị, nói bằng giọng ghen ghét: "Nhìn cái điệu bộ hồ ly tỉnh của cô ta đã biết chẳng phải thứ tốt lành gì rồi, xứng đáng bị vứt bỏ." Giả Hải Châu cười, không nói thêm gì nữa.
Thứ bà ta muốn là để mọi người hiểu lầm rằng Tống Thiên Thị không làm đúng bổn phận trước, sau đó Hà Tụng Cẩn mới đá cô để đính hôn với con gái bà ta.
Nếu không, bọn họ vừa huỷ hôn ước, Hà Tụng Cẩn đã đính hôn với Ưu Tư sẽ khiến mọi người hiểu lầm rằng Ưu Tư chen chân vào mối quan hệ giữa hai người.
Ôn Lâm Ngôn rất nổi tiếng trong giới luật sư.
Ba năm trước đây, lúc văn phòng luật sư Kim Thành mới thành lập, anh nhận một vụ án không ai dám nhận, cuối cùng chuyển bại thành thắng, thanh danh vang dội.
Trong số những vị khách có mặt ngày hôm nay cũng có người quen biết anh, cho nên đã bước tới chào hỏi.
Hai người hàn huyên một lúc, người nọ nhìn sang Tống Thiên Thị lại nhìn Ôn Lâm Ngôn: "Cô đây là..." Ôn Lâm Ngôn nhếch môi: "Là bạn gái tôi, Tống Thiên Thị." Người nói cười ha ha: "Cậu có bạn gái rồi sao?
Cháu gái tôi vẫn còn tương tư cậu kia mà, cậu và bạn gái cậu đúng là trai tài gái sắc, đợi đến lúc hai người kết hôn nhất định tôi phải nâng ly chúc mừng mới được." Tất nhiên lần này Tống Thiên Thị không ghen, cô vẫn luôn duy trì nụ cười thân thiện trên mặt.
Cảm giác có người nhìn mình chằm chằm, cô ngó quanh bốn phía, cuối cùng dừng lại ở một chỗ.
Trong đám người, Lạc Nguyên đứng chung với hai cậu ấm, đang nhìn cô chằm chằm.
Thấy cô nhìn về phía mình, anh ta nâng ly rượu trên tay, nở nụ cười không rõ hàm ý.
Gô khẽ chuyển sự chú ý đi nơi khác, nhấp một ngụm rượu.
Ôn Lâm Ngôn và người nọ trò chuyện xong, cô đang định nói với anh đi ăn chút gì đó thì Lạc Nguyên bước tới.
"Chào cô Tống, lâu rồi không gặp." Lạc Nguyên mặc vest màu mận chín, trông dáng vẻ như người vô Cô cười như không cười: "Trí nhớ sếp Lạc kém thật, chúng ta mới gặp nhau hai ngày trước." Lạc Nguyên nói: "Vậy sao?
Nhưng sao tôi luôn có cảm giác lâu rồi chúng ta chưa gặp?
Chẳng lẽ đây là câu một ngày không gặp như cách ba thu trong truyền thuyết chăng?" Tống Thiên Thị có dự cảm chẳng làm, cô liếc nhìn Ôn Lâm Ngôn một cái, thấy anh nhíu mày, cô cái khó ló cái khôn: "Sếp Lạc, xin giới thiệu với anh, đây là bạn trai tôi - Ôn Lâm Ngôn." Sau đó cô lại giới thiệu với Ôn Lâm Ngôn: "Đây là Lạc Nguyên - tổng giám đốc truyền thông Thiên Nghệ, sếp Lạc." Ôn Lâm Ngôn nhìn Lạc Nguyên, vẻ mặt lạnh nhạt mà xa cách, không mở miệng chào hỏi anh ta.
Lạc Nguyên cũng nhìn anh, đôi mắt có vẻ châm biếm.
Một luật sư thôi mà, có tư cách gì để tranh giành với anh ta?
Sở dĩ hôm nay anh ta tham gia tiệc nhà họ Nguyễn cũng là vì Tống Thiên Thị, chứ thực chất anh ta lười đến những nơi này.
Anh ta lại nhìn về phía Tống Thiên Thị, khẽ cười: "Tư thế khiêu vũ của cô khi nãy đúng là rất đẹp, tôi có thể mời cô nhảy một điệu không?" Tống Thiên Thị nhíu mày.
Anh ta đang cố tình khiêu khích Ôn Lâm Ngôn.
Ôn Lâm Ngôn nhăn mày, mắt đen sâu không thấy đáy, giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên: "Không thể!" Lạc Nguyên tỏ vẻ như đang suy ngẫm: "Tôi đang hỏi cô Tống, không hỏi anh" Tống Thiên Thị ôm cánh tay Ôn Lâm Ngôn một cách thân mật: "Điều bạn trai tôi vừa nói chính là điều tôi muốn nói."