Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 212 Em không ở đây nên không quen Đ ã gửi nửa tiếng trước.
Anh bật gọi video, sau đó bước đến sofa.
Tống Thiên Thị tắm xong bước ra, nghe thấy điện thoại reo, cô bước đến cầm điện thoại bị ném trên giường, thấy Ôn Lâm Ngôn gọi video thì hơi ngạc nhiên.
Bây giờ ở trong nước đã gần một giờ rồi, anh vẫn chưa ngủ sao?
Cô kết nối máy, Ôn Lâm Ngôn xuất hiện trong điện thoại, anh còn mặc đồ vest nhưng không thắt cà vạt, áo mặc bên trong cũng không cẩn thận như bình thường, hai hàng cúc trên cùng mở ra để lộ xương quai xanh gợi cảm.
“Trễ thế rồi mà anh vẫn chưa ngủ sao?” Mái tóc xoăn dày của Tống Thiên Thị rủ xuống, một tay cô cầm điện thoại, tay kia lấy khăn lau tóc, áo choàng tắm hơi rộng, lỏng lẻo che phủ người cô, có thể nhìn thấy viền ren cô mặc bên trong.
Ôn Lâm Ngôn nói: “Em không ở đây nên không quen.” Tống Thiên Thị ném khăn sang bên cạnh, tiện tay vuốt tóc vài cái rồi vén ra đằng sau: “Không phải anh nhân lúc em không ở đó đi lêu lổng mới về đấy chứ?” “Vừa mới về, đi uống mấy ly với Giang Hàn Đông và Lâm Thành.” Ôn Lâm Ngôn nhìn điện thoại chằm chằm, lười biếng nói, khuôn mặt anh tuấn hoàn toàn không buồn ngủ.
Tống Thiên Thị dựng điện thoại tựa vào bàn, bước đến trước vali, mở vali ra tìm đồ bên trong.
Ôn Lâm Ngôn thấy cô không mang dép, đi chân trần giẫm trên thảm.
lông màu xám, hai bàn chân tỉnh xảo vừa thon dài vừa trắng.
Chỉ thấy cô ngồi xuống, lấy đồ trang điểm bên trong ra, sau đó bước đến cái bàn trước mặt bắt đầu trang điểm.
Ôn Lâm Ngôn hỏi: “Lát nữa phải ra ngoài à?” Tống Thiên Thị nói: “Ừm.” Ôn Lâm Ngôn đổi tư thế ngồi, gác một tay sau gáy, dáng vẻ nhàn nhã: “Đi máy bay lâu thế không mệt sao?” Tống Thiên Thị nhìn gương: “Mệt, nhưng em phải đi gặp một người trước.” Ôn Lâm Ngôn vô thức hỏi: “Ai vậy?” “Anh không biết đâu” Cô cười nói thêm: “Là con gái.” Ôn Lâm Ngôn cười nói: “Không ngờ bên đó em cũng có người quen.” “Chuyện anh không ngờ còn nhiều lắm” Ánh mắt Tống Thiên Thị như ẩn giấu suy nghĩ không rõ.
Giọng nói trầm thấp của Ôn Lâm Ngôn vang lên: “Đừng quyến rũ anh thế, anh không chịu nổi.” Tống Thiên Thị nhìn điện thoại, thấy anh chăm chú nhìn mình nên cô cụp mắt nhìn bản thân.
Ban nãy lúc cô mở vali thì áo choàng tắm lỏng ra, phần ngực lộ ra quá nửa, mà bên trong cô không mặc gì cả.
Tống Thiên Thị: “...” Gô lại nhìn Ôn Lâm Ngôn, không biết phải tỏ vẻ thế nào: “Em không có, Ôn Lâm Ngôn nhếch môi: “Thừa nhận hay không cũng không sao, dẫu sao trong lòng anh cũng nghĩ thế” Tống Thiên Thị: “...” Gô kéo áo choàng tắm lại: “Nhìn lâu thế chắc đã mắt rồi chứ gì?” Sao ban nãy không nhắc cô?
Nhìn lâu thế mới nói!
Giả vờ đứng đắn!
Ôn Lâm Ngôn bình tĩnh nói: “Cũng được.” Tống Thiên Thị nói: “Không còn sớm nữa, anh mau đi ngủ đi, mai còn phải đi làm, cẩn thận mai không dậy nổi.” Ôn Lâm Ngôn “ừ” một tiếng.
Tống Thiên Thị nói: “Bye bye.” Sau đó cô tập trung trang điểm.
Trang điểm xong, cô đứng dậy bước đến trước giường, cởi áo choàng tắm thay quần áo.
Đợi lúc cô thay quần áo, thu dọn mọi thứ xong rồi, lúc định cầm điện thoại ra ngoài mới nhận ra vẫn đang kết nối video, hơn nữa Ôn Lâm Ngôn vẫn luôn nhìn cô.
Tống Thiên Thị: “...” “Anh không cúp máy à?” Anh mãi không nói gì nên cô cứ tưởng anh đã cúp máy từ lâu rồi.
'Thế chẳng phải ban nãy cô thay đồ là anh thấy hết rồi sao?
Ôn Lâm Ngôn dịu dàng nói: “Ừ”