Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 184 Tối qua vất vả rồi ửa mặt xong, cô thay quần áo rời khỏi phòng ngủ.
Cô tìm thấy chiếc túi xách mình sử dụng ngày hôm qua trên tủ giày chỗ hành lang, lấy điện thoại nhìn tin nhắn WeChat người nào đó gửi, bấm vào xem.
[Đồ ăn sáng trong lồng bàn.] Cô ném điện thoại lên sofa, vào phòng bếp mở lồng bàn.
Ngoài cháo còn có bánh bao, bánh quầẩy và trứng luộc.
Luật sư Ôn nhà cô thật biết cách săn sóc, biết lúc cô tỉnh dậy chắc chắn không còn sức ra ngoài ăn bữa sáng nên chuẩn bị sẵn cho cô, J401041-ã19100311101-81-9401041-ã1018 Cô bưng bữa sáng ra phòng bếp, vừa ngồi vào phòng ăn đã nghĩ tới điều gì đó, cô đứng bật dậy, bước đến ghế sofa.
Cô cầm điện thoại đi vào nhà ăn lần nữa, chụp hai bức ảnh về bữa sáng trên bàn.
Sau đó cô giơ điện thoại lên cao, nghiêng người sang một bên, chụp ảnh tự sướng với bữa sáng rồi đăng lên nick cá nhân, hơn nữa còn đính kèm một dòng trạng thái.
[Bữa sáng tình yêu.] Sau đó cô vừa ăn bữa sáng vừa xem tin tức giải trí.
Cô còn chưa ăn xong bữa sáng, những bình luận nhảy liên tục.
Yểu Điệu Thục Nữ: Ai da, ghen tị chết mất.
Tống Cạnh Hàm: Mới sáng tỉnh mơ đã rải cơm chó thế này, hay lắm Sao?
Cậu: Xem ra luật sư Ôn đối xử với cháu rất tốt, thế này cậu yên tâm.
được rồi.
Tổng giám đốc Trần: Thiên Thiên, cô yêu rồi ư?
Có muốn viết câu chuyện tình yêu của cô rồi chuyển thể thành phim không?
Và hai đến ba mươi lượt like.
Khi cô chuẩn bị thoát bài, bình luận của Ôn Lâm Ngôn xuất hiện.
Ôn Lâm Ngôn: Tối qua vất vả rồi.
Tống Thiên Thị: “...” Gô chớp mắt, nở nụ cười, sau đó nhận nút trả lời.
Khi cô vừa đánh xong mấy chữ “Anh biết là tốt” lại chợt nhớ ra Chung Thu Yểu cũng vừa kết bạn WeChat với anh, nghĩ có thể cô ta sẽ nhìn thấy cuộc đối thoại của bọn họ nên cô thoát khỏi khung trả lời tin nhắn.
Khi cô đang chuẩn bị vào nhắn tin riêng trên cho Ôn Lâm Ngôn để chọc ghẹo thì thông báo bỗng sáng đèn.
Gô nhấp vào, thấy Chung Thu Yểu trả lời câu bình luận “Tối qua vất vả rồi” của Ôn Lâm Ngôn bằng một biểu cảm sợ ngây người, sau đó còn bồi thêm một câu: Hình như tôi biết gì đó rồi.
Tống Thiên Thị: “...” Ngay sau đó, Chung Thu Yểu gửi một tin nhắn riêng cho cô.
Yểu Điệu Thục Nữ: Thiếu phụ Tống, tối qua có sướng lắm không?
Thiếu phụ...
Đúng là, dường như trải qua chuyện tối qua cô đã thành gái có chồng mất rồi.
Thiên: Cái này còn phải nói à.
Yểu Điệu Thục Nữ: Xem ra thể lực của luật sư Ôn không tồi.
Sau đó cô ta còn gửi biểu cảm hình mặt cười xấu xa.
Thiên: Đương nhiên, anh ấy là người có cơ bụng tám múi mà.
Yểu Điệu Thục Nữ: Nói vậy là sau này cậu sẽ sướng chết trong cơn mê tình dục đó.
Hai người hàn huyên mấy câu, Chung Thu Yểu bận chuyện nên không tiếp tục trả lời tin nhắn cô nữa.
Cô bưng mâm đồ ăn vào phòng bếp rửa sạch, sau đó lại ra ngoài cầm điện thoại di động nằm xuống sofa, bắt đầu quấy rầy Ôn Lâm Ngôn.
Thiên: Rõ ràng tối qua anh mới là người vất vả.
Người trong công ty luật cũng nhận ra hôm nay tâm trạng luật sư Ôn rất tốt, bình thường lúc nào cũng tỏ vẻ lạnh như băng, chưa từng nở nụ cười.
Nhưng hôm nay luật sư Ôn không giống ngày thường.
Đây là suy nghĩ trong lòng mọi người.
Nhậm Ý đặt tách cà phê lên bàn, nhìn người đàn ông ngồi phía sau bàn làm việc, mở miệng hỏi dò: “Luật sư Ôn, có vẻ tâm trạng anh hôm nay khá tốt.” Ôn Lâm Ngôn khẽ đáp “ừm” một tiếng, khuôn mặt anh tuấn không còn vẻ lạnh lùng ngày thường, nhìn kỹ còn rất dịu dàng.
Nhậm Ý hỏi: “Vụ án khó giải quyết trong tay có phần thắng ư?” Ôn Lâm Ngôn không trả lời cô ta, lại nói: “Cô nói với mọi người, trong khoảng thời gian gần đây mọi người vất vả nhiều rồi, tối nay họ có thể ra ngoài tụ tập một bữa, tôi sẽ chỉ trả toàn bộ.” Nhậm Ý hỏi: “Anh không đi sao?” Anh lắc đầu.
Nhậm Ý cười đáp: “Chúng tôi đi liên hoan, anh ở lại tăng ca một mình thì không tốt lắm, anh đi cùng đi.”