Chương 174 101 Cách Cua Đổ Đại Lão Hàng Xóm - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 174 Như thể em sẽ không thể rời khỏi anh mất TT hấy cô thích ăn, khóe môi Ôn Lâm Ngôn cong lên.


Tống Thiên Thị lại ăn một miếng nữa, nhìn anh nói: “Không ngờ anh lại nấu món Tây ngon như vậy.” Ôn Lâm Ngôn nhấp một ngụm rượu vang, ánh mắt hơi ngẩn ngơ, nói: “Anh từng ở Pháp bảy năm” Tống Thiên Thị hơi kinh ngạc, sau đó gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Chẳng trách” Ôn Lâm Ngôn để rượu vang xuống, cầm lấy dao nĩa bắt đầu ăn, động tác nhã nhặn lịch sự, vô cùng thu hút ánh nhìn.


Tống Thiên Thị cười híp mắt, nhìn anh nói: “Em quá hời rồi.” “Hả?” Ôn Lâm Ngôn nhướng mày.


Cô cười dịu dàng: “Tìm được một người bạn trai có năng lực làm việc rất tốt, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, nghĩ thôi đã thấy vui rồi.” Ôn Lâm Ngôn cũng nở nụ cười: “Cảm ơn lời khen ngợi của em.” Tống Thiên Thị nói: “Đây là em đang khen ngợi bản thân em.” Ôn Lâm Ngôn không hiểu, nhìn cô.


Gô nghịch ngợm nháy mắt: “Khen mắt nhìn của em tốt.” Ôn Lâm Ngôn cười, nói một câu có hàm ý sâu xa: “Đúng vậy, mắt nhìn rất tốt.” Tống Thiên Thị cảm thấy câu này của anh còn có ý khác, cẩn thận nghĩ lại mới phát hiện, đây vẫn là đang gián tiếp khen anh mà.


Mắt nhìn của cô tốt, tìm được bạn trai như anh, chứng minh anh là một người bạn trai tốt.


Ôn Lâm Ngôn nói: “Sau này nếu em muốn ăn món Tây nhưng không muốn ra ngoài thì anh sẽ làm cho em ăn ở nhà.” Tống Thiên Thị nhấc ly rượu vang: “Như thế thì em không thể rời khỏi anh mất.” Thứ anh cần chính là cô không thể rời khỏi anh.


Ôn Lâm Ngôn ngước mắt nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, anh nói: “Rời khỏi anh?


Lễ nào em còn có suy nghĩ khác?” Tống Thiên Thị lập tức nói: “Em chỉ tiện miệng nói thôi, anh đừng coi là thật.” Lúc này, sắc mặt Ôn Lâm Ngôn mới dần dần hòa hoãn lại: “Sau này không được tùy tiện nói những lời như vậy nữa.” “Em sẽ cố hết sức.” Bình thường cô thích đùa, có lúc sẽ thuận miệng nói ra những câu như vậy.


Thực ra cô chỉ nói vậy thôi.


Nhưng khổ nỗi anh lại coi là thật.


Sau này cô sẽ cố gắng tránh những câu đùa thế này.


Ăn xong, Tống Thiên Thị mang bát đĩa vào bếp.


Ôn Lâm Ngôn thu dọn bàn ăn, sau đó về phòng khách.


Nghĩ đến chiếc xe quen thuộc hôm nay mình nhìn thấy, anh nheo mắt, sắc mặt vô cùng khó coi.


Mùng tám tháng giêng, Ôn Lâm Ngôn bắt đầu đi làm lại.


Ngày đầu tiên đi làm, buổi sáng Tống Thiên Thị cũng đến công ty một chuyến, cô chỉ đến cho có mặt, họp xong cô lập tức đi ngay.


Cô nhớ nhà hàng mì hải sản ở tầng một khu trung tâm thương mại Thủy Vận chết đi được, vậy nên cô lái xe hai mươi phút để đến đó.


Lúc đợi thang máy ở hầm gửi xe, cô gặp Cát Lệ Kiều và Nguyễn Ưu Tư.


Chắc là bọn họ đang đi dạo trung tâm thương mại, nhìn thân thiết như hai mẹ con, vừa đi vừa cười nói.


“Chị” Nguyễn Ưu Tư ngọt ngào gọi cô.


Cô lạnh nhạt liếc cô ta một cái, sau đó chào hỏi qua loa với Cát Lệ Kiều, cuối cùng đi vào một thang máy khác.


Thang máy trước mặt Nguyễn Ưu Tư và Cát Lệ Kiều mở ra, bọn họ đi vào trong, Nguyễn Ưu Tư bấm đi lên.


Gát Lệ Kiều nhớ lại sắc mặt của Tống Thiên Thị vừa nãy, càng nghĩ càng tức, bực bội nói với Nguyễn Ưu Tư: “Cháu xem nó vừa nãy, đó là đang chào hỏi với người lớn đấy à?” Thấy bà ta càng ngày càng ghét Tống Thiên Thị, Nguyễn Ưu Tư lại cười càng ngọt ngào hơn: “Bác đừng giận, tính chị ấy là vậy đấy.” “Bác thấy có mà nó đang ỷ vào ông nội Hà của cháu ấy.”


  • Trước
  • Sau