Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 17o Hai người họ đúng là xứng đôi muốn chết “1 ốc cốc..” Tiếng gõ cửa cắt đứt suy nghĩ của anh ta, anh ta như chợt tỉnh lại.
Tống Thiên Thị cũng ngầng đầu nhìn cửa.
Cửa phòng sách mở ra, người gõ cửa là quản gia.
“Cậu chủ, mợ chủ Nguyễn và cô Ưu Tư đến, ông cụ bảo cậu xuống.” Hà Tụng Cẩn gật đầu: “Vâng, cháu biết rồi.
Quản gia rời đi trước.
Tống Thiên Thị gập sách lại, đặt lên giá sách.
Hà Tụng Cẩn bước ra từ bàn, thấy thế mới nói: “Thích đọc thì lấy đi” Tống Thiên Thị hờ hững nói: “Tôi tiện thể đọc thôi.” Hai người ra khỏi phòng sách, một trước một sau đi xuống lầu.
Nghe thấy tiếng bước chân trên cầu thang, Nguyễn Ưu Tư ngẩng đầu lên nhìn, thấy hai người bước xuống, cô ta siết chặt tay.
Lần đầu tiên cô ta nhận ra Tống Thiên Thị và anh Tụng Cẩn cũng xứng đôi muốn chết.
Từ lúc người làm gọi điện cho cô ta đến giờ, ít cũng phải nửa tiếng, hai người bọn họ đã làm gì trên lầu.
Lúc hai người bước đến, cô ta nở nụ cười ngọt ngào nói: “Anh Tụng Cẩn, chị.” Hà Tụng Cần biết chắc cô ta lại hiểu lầm, nhưng có nhiều người ở đây, anh ta không thể giải thích với cô ta nên chỉ có thể gật đầu.
Tống Thiên Thị làm ngơ, lịch thiệp ngồi xuống sofa, còn cố tình ngồi cách xa cô ta.
Ông cụ Hà hỏi Tống Thiên Thị: “Này nhóc, chuyện lần trước nói với cháu, cháu đã suy nghĩ thế nào rồi?” Tống Thiên Thị ngây ra, sau đó mới nhớ ông cụ nhắc đến chuyện đi làm ở Hà thị.
“Ông ơi, cháu xin nhận tấm lòng của ông, cháu không đến Hà thị gây phiền phức cho người khác đâu.” Nguyễn Ưu Tư biết chuyện này, cô ta đảo mắt, nở nụ cười ngọt ngào nói với ông cụ Hà: “Ông Hà, cháu cũng muốn tìm việc.” Ông cụ Hà biết cô ta có ý gì: “Chuyện này cháu nên tìm bố cháu, bảo.
nó sắp xếp cho cháu.” Cô ta mềm giọng nói: “Cháu hỏi bố cháu rồi, tạm thời công ty nhà cháu không có việc nào phù hợp với cháu.” Ông cụ Hà nói: “Thế đợi đến lúc có rồi vào công ty cũng không muộn” Nụ cười của Nguyễn Ưu Tư lập tức cứng đờ.
Ông cụ Hà từ chối lời cầu xin đi làm ở Hà thị của cô ta.
Gô ta cắn môi không nói gì nữa, lén liếc nhìn Hà Tụng Cẩn, chỉ thấy anh ta cụp mắt không biết đang nghĩ cái gì, dáng vẻ như phân tâm.
Buổi chiều, Tống Thiên Thị và bà cụ Nguyễn rời khỏi nhà họ Hà.
Cô muốn đi mua vật dụng hàng ngày nên bảo tài xế thả cô ở chỗ có siêu thị rồi xuống xe.
Cô vẫy tay với bà cụ, đưa mắt nhìn bà cụ đi rồi quay người vào siêu thị.
Cách chỗ cô không xa có một chiếc xe limousine màu đen đang đậu.
Trừ tài xế trên ghế lái, trong xe còn có hai người.
Người đàn ông trung niên ngồi ghế lái phụ đeo kính, nói với người đàn ông ngồi sau: “Tổng giám đốc Ôn, người vừa đi vào là cô Tống, vì cô ấy mà cậu chủ nhét một người vào truyền thông Hoan Ngu, cậu chủ cũng về nhà cậu của cô ấy đón tết.” Người đàn ông ngồi phía sau xe khoảng hơn năm mươi tuổi, dù đã có tuổi nhưng đường nét khuôn mặt vẫn rất sắc sảo, có thể thấy lúc trẻ là một người cực kỳ đẹp trai.
Nhưng từ khuôn mặt cũng có thể thấy ông ta là một người rất nghiêm khắc.
Vì lúc này ông ta không có vẻ tươi cười mà còn nghiêm mặt, trông cực kỳ hung hãn, khiến người ta vừa kính nể vừa sợ hãi.
Ôn Vĩnh Siêu hỏi: “Điều tra rõ mọi thứ về cô ấy chưa?” “Đã điều tra rõ” Thư ký Trương nói: “Cô ấy là cô cả nhà họ Nguyễn, lúc nhỏ bố mẹ cô ấy ly hôn nên cô ấy sống cùng mẹ, năm mười bảy tuổi được bà cụ Nguyễn đón về nhà họ Nguyễn, nhưng sau khi về nhà thì không chịu đổi họ...”