Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 16o Không tiện à?
TH à Tung Gần ngây ra một lúc mới hiểu cô đang nói gì: “Bà đồng ý rồi sao?” Tống Thiên Thị bước đến trước giá sách, tiện tay rút một cuốn ra đọc: “Tạm thời thì chưa, có điều một thời gian nữa sẽ đồng ý.” Vẻ mặt Hà Tụng Cẩn nghỉ ngờ: “Sao lại một thời gian nữa?” Tống Thiên Thị nói: “Bà muốn gặp một người.” Hà Tụng Cẩn hỏi: “Ai?” Tống Thiên Thị cất sách trở lại giá sách, giọng điệu hờ hững không cảm xúc: “Hình như không liên quan gì đến anh” Hà Tụng Cẩn nhìn cô, sầm mặt ngồi vào bàn đọc sách.
Sau đó hai người không nói gì nữa.
Tống Thiên Thị đọc sách.
Hà Tụng Cẩn kiểm tra mai].
Trong phòng khách.
Lúc bà cụ Nguyễn và ông cụ Hà đang thưởng thức trà thì có tiếng ô tô vang lên.
Ông cụ Hà còn tưởng Hà Húc Hồng và Cát Lệ Kiều trở về, không ngờ người bước vào là Giả Hải Châu và Nguyễn Ưu Tư.
Nguyễn Ưu Tư còn giả vờ ngạc nhiên nói: “Bà nội, bà cũng ở đây sao?” Bà cụ Nguyễn khẽ nhíu mày nhưng vẫn gật đầu: “Sao hai người cũng đến?” Giả Hải Châu cười nói: “Con đến tìm Lệ Kiều.” Ông cụ Hà nói: “Nó không có ở nhà.” Giả Hải Châu và Nguyễn Ưu Tư cũng không định đi, hai người bước đến ngồi xuống ghế sofa, người làm bưng trà cho hai người.
Nguyễn Ưu Tư còn giả vờ nói: “Anh Tụng Cẩn đâu ạ?
Sao không thấy anh ấy?” Lần này ông cụ Hà không nói gì.
Nguyễn Ưu Tư nhìn ông ta, giả vờ ngây thơ hỏi: “Ông Hà ơi, anh ấy cũng không ở nhà sao?” Ông cụ Hà nói: “Nó ở trên lầu.” Thật ra Nguyễn Ưu Tư biết anh ta ở nhà.
Cô ta mua chuộc một người làm nhà họ Hà, ban nãy người làm đó báo cho cô ta biết bà cụ Nguyễn và Tống Thiên Thị đến nhà họ Hà, hơn nữa Tống Thiên Thị và Hà Tụng Cẩn còn lên lầu.
Gô ta biết hôm nay bà cụ dẫn Tống Thiên Thị đến nhà họ Hà để nói chuyện kết hôn, thế nên sau khi cô ta được người làm báo tin thì kéo Giả Hải Châu vội vàng đến đây.
Giả Hải Châu nói: “Nếu thằng bé ở nhà thì bảo nó xuống đi, đúng lúc cháu có chút chuyện hỏi nó.” Ông cụ Hà không nói gì, quản gia đứng đó không nhúc nhích, những người làm khác cũng không dám tự quyết định.
Giả Hải Châu ngượng ngùng, nhìn Nguyễn Ưu Tư rồi cười trừ nói: “Có chuyện gì không tiện sao ạ?” Ông cụ Hà nhìn bà cụ Nguyễn, thấy bà cụ Nguyễn không phản đối mới nói với quản gia: “Đi đi.” “Vâng.” Quản gia trả lời.
Trong phòng sách cực kỳ yên tĩnh.
Hà Tụng Cẩn lơ đãng ngầng đầu lên, thấy Tống Thiên Thị tựa vào giá sách, lật quyển sách tiện tay lấy từ trên giá.
Cô hơi cúi đầu, mái tóc dài xoăn màu nâu rủ xuống trước ngực làm khuôn mặt cô càng tỉnh tế nhỏ nhắn hơn.
Khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp không chút tì vết, đôi môi đỏ rực rỡ chói mắt.
Tay cô cũng rất trắng, mịn tựa như ngọc, ngón tay thon dài xinh đẹp, móng tay sạch sẽ hồng hào.
Biết cô lâu đến thế mà anh ta chưa từng thấy cô sơn móng tay.
Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu đúng vào người cô, quanh người cô như được phủ một lớp vải mỏng, vừa mơ hồ vừa đẹp, ngón tay lật sách dưới ánh nắng gần như trong suốt, thậm chí còn có vẻ trắng muốt.
Còn Ưu Tư thường sơn móng tay, mỗi lần làm móng xong cực kỳ đỏng đảnh, nói cái này không làm được, cái kia cũng không làm được, sẽ làm hỏng móng tay của cô ta.
Mỗi lần làm móng tay xong, cô ta lại thích kéo anh ta đi ăn hải sản.
Mà cô ta chỉ lo hưởng thụ, anh ta đói bụng bóc vỏ cho cô ta mãi đến khi cô ta ăn no.
Thật ra anh ta thấy móng tay sạch sẽ rất đẹp, giống như móng tay của Tống Thiên Thị...