Chương 168 101 Cách Cua Đổ Đại Lão Hàng Xóm - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 168 Quan trọng nhất là cháu thích anh ấy Tà cụ không vui lắm: “Cháu không thích Hà Tụng Cẩn thì bà nội có thể tìm người khác cho cháu, dù không thể so được với nhà họ Hà nhưng bối cảnh cũng không kém hơn bao nhiêu, sao cháu lại tìm một luật sư chứ?” Tống Thiên Thị tươi cười nói: “Cháu thấy luật sư rất tốt, anh ấy cũng đối xử tốt với cháu, quan trọng nhất là cháu thích anh ấy.


Bà cụ thấy vẻ mặt cô dịu dàng lúc nhắc đến Ôn Lâm Ngôn, nhất thời không biết nên nói gì nên lại im lặng.


Tống Thiên Thị nắm tay bà cụ nói tiếp: “Bà nội, cháu không muốn bước theo vết xe đổ của mẹ cháu.” Năm đó Tống Đan Tình và Nguyễn Hạo Thiên kết hôn mà không có tình cảm, cuối cùng cũng dẫn đến ly hôn.


Câu này chọc trúng nỗi lòng bà cụ, sắc mặt bà cụ hòa hoãn hơn, ánh mắt đấu tranh, giọng điệu sâu xa: “Nhưng bảo bà giao cháu cho một luật sư thì bà cũng không yên tâm, cháu ở với cậu ta ăn có đủ no, mặc có đủ ấm không?” Tống Thiên Thị: “...” Bà nội, chắc bà có hiểu lầm gì với luật sư rồi.


Dù cô không biết thu nhập cụ thể của Ôn Lâm Ngôn là bao nhiêu.


nhưng chắc chắn không thấp.


“Bà nội, dù ở đầu đường xó chợ với anh ấy, cháu cũng bằng lòng.” Bà cụ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Để bà gặp cậu ta đã, những cái khác gặp cậu ta rồi nói tiếp.” Tống Thiên Thị biết bà cụ muốn kiểm tra anh.


“Vâng” Cô gật đầu, ngừng một lúc rồi hỏi: “Bà định khi nào thì gặp anh ấy?” Bà cụ nói: “Lúc bà muốn gặp sẽ nói cho cháu biết.” Cô gật đầu.


Gó lẽ bà cụ đã gọi điện đến nhà họ Hà nên lúc bước vào cửa cổng khắc hoa, Tống Thiên Thị đã thấy quản gia đứng chờ ngoài phòng khách.


Quản gia vội đi báo cho ông cụ Hà, ông cụ Hà chống gậy ra đón hai người.


Tống Thiên Thị xuống xe rồi vòng sang bên cạnh, đỡ bà cụ xuống xe.


Dì Dung đi theo sau hai người, mọi người bước lên bậc thang.


Ông cụ Hà vui mừng nói: “Tú Phân, bà đến rồi.” Bà cụ gật đầu.


Mọi người vào phòng.


Sau khi ngồi xuống, người làm pha trà cho bọn họ.


Ông cụ Hà nói với quản gia: “Còn không mau đi gọi cậu chủ xuống.” Quản gia đáp lời lên lầu, một lúc sau, Hà Tụng Cẩn bước xuống từ trên lầu.


Hình như Hà Húc Hồng và Cát Lệ Kiều không ở nhà.


Hà Tụng Cẩn bước đến trước mặt bọn họ: “Ông nội, bà Nguyễn.” Bà cụ Nguyễn gật đầu, thấy anh ta ăn mặc thế mới hỏi: “Cháu định ra ngoài à?” Hà Tụng Cẩn còn chưa nói gì, ông cụ Hà đã nói: “Nó không ra ngoài.” Hà Tụng Cẩn: “...” Ông nội, ông không thể vì lấy lòng bà cụ Nguyễn mà hạn chế tự do.


của cháu được.


Ông cụ Hà nói với bà cụ Nguyễn xong nhìn anh ta: “Ngây ra đấy làm gì!


Chẳng mấy khi Thiên Thị nó mới đến nhà chúng ta được một lần, còn không mau dẫn con bé đi thăm xung quanh đi” Hà Tụng Gẩn nhìn Tống Thiên Thị, hôm nay cô mặc áo khoác dài màu be, váy không quá đầu gối, bốt cao cổ đen ôm lấy cằng chân thon dài, cô thản nhiên ngồi đó, khí chất tao nhã dịu dàng.


Tống Thiên Thị cười: “Trời lạnh thế này, cháu vẫn nên ở đây nói chuyện với ông và bà thôi.” Ông cụ Hà nói: “Bọn ông nói chuyện mấy đứa lại không thấy vui, nếu ngại ngoài trời lạnh thì lên lầu đi dạo đi” Tống Thiên Thị do dự một lúc rồi đứng dậy lên lầu với Hà Tụng Cẩn.


Thật ra ở đây cũng không có gì lạ, không giống công viên có đủ loại hoa cỏ để ngắm.


Hai người đều biết ông cụ Hà muốn cho hai người ở riêng với nhau.


Phòng sách ấm áp nên Hà Tụng Cẩn dẫn cô vào phòng sách.


Vừa bước vào phòng, Tống Thiên Thị đã nói: “Tôi đã nói với bà nội Tồi.


  • Trước
  • Sau