Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 42 L4 )Š ` 2 Chắc đầu cô thành thảo nguyên xanh mướt ù nói thế nhưng mười phần trăm cổ phần vẫn đứng tên Tống Thiên Thị.
Đừng nói là Hà Húc Hồng, ngay cả Cát Lệ Kiều cũng không vui, bà ta nói: “Bố, sao chuyện này bố không bàn bạc với chúng con?” Giọng nói còn oán trách.
Ông cụ Hà tức giận nói: “Bố quyết định gì cũng phải bàn bạc với con à?” Cát Lệ Kiều tức giận siết chặt khăn trải bàn.
Hà Tụng Cẩn nhìn Nguyễn Ưu Tư, chỉ thấy cô gái phía đối diện cắn môi nhìn anh ta, đôi mắt đỏ bừng vô cùng tủi thân.
Anh ta siết chặt tay, đứng dậy dõng dạc nói: “Cháu sẽ không lấy Tống Thiên Thị!” Vừa dứt lời, trừ Tống Thiên Thị, mọi người đều nhìn anh ta.
Ông cụ Hà tức giận trừng mắt nhìn anh ta: “Cháu lặp lại lần nữa xem?!” Hà Tụng Gần sợ ông nội nhất, nhưng nhìn dáng vẻ đáng thương của Nguyễn Ưu Tư, trong lòng thương tiếc, nóng đầu không để ý đến đe dọa của ông cụ Hà, lặp lại câu nói ban nãy: “Cháu chỉ thích Ưu Tư chứ không thích Tống Thiên Thị, cháu sẽ không lấy cô ta đâu!” Ông cụ Hà tức giận vỗ bàn rầm một tiếng, những người khác đều bị dọa giật mình, kể cả Tống Thiên Thị, chỉ có bà cụ Nguyễn nhíu mày, vẻ mặt không vui.
Lần đầu tiên Tống Thiên Thị thấy ông cụ Hà nổi giận, thấy mọi chuyện không kiểm soát được nữa, là người trong cuộc, cô nói: “Bà nội, ông Hà, cháu thấy chuyện kết hôn hay là thôi đi...” Trong lòng cô thấy rất phức tạp, cô không ngờ hôm nay bà nội lại nhắc đến chuyện kết hôn.
Cô và Hà Tụng Cẩn mà kết hôn thật thì chắc đầu cô thành thảo.
nguyên xanh mướt mất.
Gô thấy đồ Nguyễn Ưu Tư dùng rồi toàn là rác, cô không thèm, thế nên dù ông cụ Hà có tốt đến mấy, từ trước đến giờ cô vẫn không muốn cưới Hà Tụng Cẩn.
Ông cụ Hà cứ tưởng câu nói của Hà Tụng Cẩn làm cô tổn thương nên an ủi cô: “Thiên Thị, làm cháu tủi thân rồi, cháu yên tâm, chuyện này ông Hà sẽ làm chủ cho cháu.” Tống Thiên Thị: “...” Cô thật sự không muốn gả đâu.
“Ông Hà, cháu không tủi thân, nếu anh ta đã không muốn cưới thì tốt nhất là hủy hôn ước đi” Dù cô không muốn tác hợp cho Hà Tụng Cẩn và Nguyễn Ưu Tư, nhưng cô sợ bà nội và ông cụ Hà bảo cô kết hôn với Hà Tụng Cẩn.
Gô vừa dứt lời, đám người Giả Hải Châu vui mừng không thôi.
Hà Tụng Cẩn ngạc nhiên nhìn cô, sau đó nhíu mày.
Tống Thiên Thị, cô đang giở trò gì vậy?
Cát Lệ Kiều nói: “Nếu Thiên Thị cũng không muốn cưới thì chuyện kết hôn của con bé và Tụng Cẩn coi như thôi đi” “Con nói thôi là thôi à?!” Ông cụ Hà tức giận gầm lên rồi lại nhìn Tống Thiên Thị, vẻ mặt vẫn tức giận nhưng giọng điệu nhẹ nhàng hơn lúc nói chuyện với Cát Lệ Kiều nhiều: “Nhóc con, ông Hà đã nói làm chủ cho cháu thì sẽ làm chủ cho cháu.” Tống Thiên Thị mấp máy môi định nói, lại thấy bà cụ Nguyễn vẫy tay với cô: “Thiên Thị, lại đây với bà nội nào.” Tống Thiên Thị đứng dậy đến trước mặt bà cụ, bà cụ nắm tay cô: “Cháu nói với bà nội, có phải tối qua có người nói gì đó với cháu hay ép cháu nên cháu mới không muốn cưới Tụng Cẩn không?” Lúc bà cụ nói, ánh mắt liếc nhìn Nguyễn Hạo Thiên và Giả Hải Châu.
Nguyễn Hạo Thiên chột dạ, sợ Tống Thiên Thị nói chuyện tối qua cho bà cụ, thấy Tống Thiên Thị nhìn sang, ông ta lập tức trừng mắt nhìn cô ra vẻ cảnh cáo.
Không khéo là ông ta vừa trừng mắt lại bị bà cụ Nguyễn trông thấy.
Bà cụ tức giận: “Con đừng có quên Thiên Thị cũng là con gái con!” Nguyễn Hạo Thiên im lặng, ánh mắt xấu hổ và lúng túng.