Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 33 TẤT NHIÊN LÀ BỐ MUỐN VẬY, NHƯNG BỐ KHÔNG DÁM!
T ống Thiên Thị vô cảm nhìn cảnh gia đình êm ấm hòa thuận này, đứng ở cửa không vào.
Nguyễn Ưu Tư cất tiếng: “Bố, mẹ, chị đến rồi.” Nguyễn Hạo Thiên mở mắt nhìn ra cửa, sắc mặt sầm xuống: “Còn không cút vào đây.” Tống Thiên Thị nhíu mày, đi giày cao gót bước vào.
Nguyễn Ưu Tư cũng theo sau, thuận tay đóng cửa lại.
Nguyễn Hạo Thiên nối giận nhìn Tống Thiên Thị: “Không biết mở mồm ra nói chuyện à?” Người bố như ông ta, Tống Thiên Thị không cần.
“Có chuyện thì nói, không có thì con về phòng đây” Cô lạnh nhạt nói, ánh mắt cũng vừa lạnh lùng vừa cao ngạo.
“Khốn nạn!” Nguyễn Hạo Thiên nổi trận lôi đình.
Giả Hải Châu nhẹ nhàng vuốt ngực cho ông ta nguôi giận, nhẹ nhàng an ủi: “Ông đừng tức giận, đừng tức giận, nói chuyện chính đi.” Nguyễn Hạo Thiên nén giận nói với Tống Thiên Thị: “Tụng Cẩn và em gái mày yêu nhau, tao muốn để hai đứa nó đính hôn, mày đi nói với bà nội mày không thích Hà Tụng Cẩn, nhường nó cho em gái mày.” Tống Thiên Thị không hề ngạc nhiên, nhếch môi cười như không cười: “Đính hôn gì chứ, hay là cho hai người họ kết hôn luôn đi” Không ngờ cô lại nói như vậy, một nhà ba người Nguyễn Hạo Thiên kinh ngạc.
Nguyễn Ưu Tư nhìn góc nghiêng xinh đẹp của cô, cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.
Nguyễn Hạo Thiên hỏi: “Mày đồng ý sao?” Tống Thiên Thị cười lạnh, ánh mắt tràn đầy châm biếm: “Thực ra con có đồng ý hay không thì cũng có thay đổi được gì đâu, bố cứ làm y như năm đó, đưa bà nội ra nước ngoài rồi để hai người đó kết hôn không phải là được rồi sao.” Năm đó Tống Thị đóng cửa, sau khi nhà họ Tống sa sút, Nguyễn Hạo Thiên muốn ly hôn với Tống Đan Tình, bà cụ Nguyễn kiên quyết không đồng ý, ông ta liền lấy cớ đưa bà cụ ra nước ngoài nghỉ hè, đợi đến lúc bà cụ về nước thì mọi sự đã thành, ván đã đóng thuyền, gạo đã nấu thành cơm.
Lúc đó bà cụ Nguyễn vô cùng tức giận, chửi ông ta là đồ lòng lang dạ sói, cũng vì vậy mà ngã bệnh một thời gian.
Chuyện năm đó, Nguyễn Hạo Thiên biết mình làm không đúng.
Hai mươi mấy năm qua rồi, chút hối hận năm đó cũng sớm đã tan thành mây khói từ lâu.
Hôm nay lại bị con gái mình châm chọc, ông ta xấu hổ tức giận: “Mày nghĩ tao.
không dám sao?” “Tất nhiên là bố muốn vậy, nhưng bố không dám!” Tống Thiên Thị hùng hồn nói.
Cô sớm đã nhìn thấu tâm tư của Nguyễn Hạo Thiên.
Sắc mặt Nguyễn Hạo Thiên tối sầm xuống.
Bởi vì bà cụ Nguyễn đã cảnh cáo ông ta, nếu dám đồng ý để Hà Tụng Cẩn và Nguyễn Ưu Tư ở bên nhau, hoặc giấu bà cụ làm gì đó, bà cụ sẽ không nhận đứa con trai này.
Hơn nữa, dù có đưa bà cụ đi, hôn ước của Tống Thiên Thị và Hà Tụng Cẩn vẫn còn đó, chỉ cần bà cụ không lên tiếng, ông cụ Hà cũng sẽ không đồng ý để Nguyễn Ưu Tư bước chân vào cửa nhà họ Hà.
Nguyễn Hạo Thiên tức không thể chịu được, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, đang chuẩn bị bùng nổ, Giả Hải Châu sợ hỏng chuyện, vậy nên cướp lời ông ta lên tiếng trước: “Thiên Thị, tuy con có hôn ước với Hà Tụng Cẩn, nhưng Hà Tụng Cẩn không thích con, con cưới cậu ấy cũng sẽ không hạnh phúc.
Sau khi con với cậu ấy xóa bỏ hôn ước, bố con sẽ tìm cho con một người trẻ tuổi đẹp trai khác, chúng ta đảm bảo hoàn cảnh gia đình cũng sẽ không kém gì nhà họ Hà, con thấy thế nào?” “Không thế nào cả." Tống Thiên Thị cảm thấy thật buồn cười, nghĩ cô là đứa trẻ ba tuổi sao?
Nụ cười trên mặt Giả Hải Châu cứng đờ: “Bố mẹ Tụng Cẩn cũng rất thích Ưu Tư, hơn nữa cũng không phản đối hai đứa nó ở bên nhau.” Tống Thiên Thị biết, Giả Hải Châu đang nói cho cô biết, bà ta không diễn kịch.
Hơn nữa cô không thích Hà Tụng Gẩn, vậy nên cô cũng không để ý điểm này: “Thích thì sao chứ, nếu họ có thể làm chủ thay Hà Tụng Cẩn, hai người cũng không cần lãng phí thời gian với tôi thế này.”