Chương 29 101 Cách Cua Đổ Đại Lão Hàng Xóm - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 29 CHƠI ĐÙA THÌ ĐƯỢC CHỨ ĐỪNG NGHIÊM TÚC ^ n Lâm Ngôn dời mắt, gương mặt anh tuấn thoáng xao động: “Không.


đời nào” “Không có là tốt nhất, nhớ lời tôi vừa nói đấy, chắc chắn có người sau lưng người phụ nữ kia, chơi đùa thì được chứ đừng nghiêm túc.” Ôn Lâm Ngôn không hé răng.


Giang Hàn Đông móc hộp thuốc lá ra khỏi túi, cắn một điếu, đang định châm lửa thì giọng nói lạnh nhạt của Ôn Lâm Ngôn đã vang lên: “Còn chưa đi à?” Anh ta bấm bật lửa cái “tách”: “Hút một điếu rồi đi.” “Ra ngoài hút!” Ôn Lâm Ngôn lạnh lùng liếc qua.


“Bạc bẽo quá thể!” Giang Hàn Đông buông bật lửa, thả hai cái chân bắt chéo.


xuống, lầm bẩm một câu rồi rời đi.


Lúc đi ngang qua quầy lễ tân, anh ta khát quá, đành chạy đến quầy hỏi: “Cho.


tôi xin cốc nước.” Giang Hàn Đông thường xuyên đến đây tìm Ôn Lâm Ngôn, mọi người đều quen biết anh ta, lễ tân ngọt ngào cười nói: “Được, giám đốc Tiểu Giang” Anh ta nghiêng người dựa vào bàn lễ tân, đột nhiên cảm thấy câu vừa rồi của Ôn Lâm Ngôn khá có lý.


“Nếu em trai cô ấy nổi tiếng thì cậu cũng không tính là giúp đỡ cô ấy, dù sao.


người được lợi nhiều nhất cũng là Truyền thông Quang Ảnh.” Anh ta rút điện thoại gọi cho thư ký: “Tra giúp tôi một người, Tống Cạnh Hàm, gửi tất cả tài liệu của cậu ta đến hòm thư tôi.” Tống Thiên Thị đã không gặp Ôn Lâm Ngôn mấy ngày liền, chuông cửa bấm đến cháy cũng không thấy ai ra mở.


Buổi tối cô đều chờ trong phòng khách, lắng nghe động tĩnh bên ngoài.


Thỉnh thoảng còn hé cửa thăm dò, thế nhưng cửa nhà Ôn Lâm Ngôn vẫn luôn đóng chặt như chưa có ai ở.


Đừng nói là dọn đi rồi nhé?


Chậc, đúng là không có khả năng miễn dịch với thính gì hết.


Tống Thiên Thị đi tới đi lui trong phòng khách, một lúc sau buồn bực quay về phòng ngủ.


Cô trở về nhà họ Nguyễn vào đêm trước ngày mừng thọ tám mươi tuổi của bà cụ Nguyễn, vừa mới đặt chân lên bậc thang đã nghe thấy tiếng nức nở của Nguyễn Ưu Tư vọng ra từ phòng khách.


“Bà nội, sao bà thiên vị như thế?


Cháu cũng là cháu gái của bà mà.” Cô ta vừa dứt lời, giọng bà cụ Nguyễn đã vang lên ngay sau đó.


“Bà thiên vị?


Không phải bố cháu cũng thiên vị cháu à?


Từ nhỏ đến lớn Thiên Thị chịu không ít khổ sở, mà cháu thì sao, muốn gì được nấy.


Trên đời còn biết bao nhiêu đàn ông, hà cớ gì phải tranh giành với con bé?” Giả Hải Châu: “Mẹ, không phải Ưu Tư giành đàn ông với nó, Ưu Tư và Tụng Cẩn đã thích nhau từ lâu, Thiên Thị mới là kẻ chen chân vào.


Nếu như mẹ cứ cứng rắn ép gả Thiên Thị cho Tụng Cẩn thì khác nào gậy đánh uyên ương chứ?” Câu này của bà ta sặc mùi oán trách.


Bà cụ Nguyễn lạnh lùng nói: “Vốn dĩ Tụng Cẩn đã có hôn ước với Thiên Thị, cô mặc kệ con gái mình, tùy ý để con bé làm bậy với Tụng Cẩn.


Tôi còn chưa quở trách cô đâu, cô lại dám oán tôi?” Sắc mặt Giả Hải Châu trắng bệch, khó xử nói: “Mẹ, việc này sao trách con được, Ưu Tư và Tụng Cẩn là thanh mai trúc mã, bên nhau lâu dài tự nhiên nảy sinh tình cảm thôi, mẹ thành đôi cho hai đứa nó đi” Quản gia phát hiện Tống Thiên Thị đứng ở cửa thì lên tiếng nhắc nhở mọi người, sau đó chào cô: “Cô chủ, chào mừng trở về.” Tống Thiên Thị gật đầu với đối phương, đi về phía bà cụ Nguyễn: “Bà nội.” "Thấy cô về, sắc mặt căng thẳng của bà cụ Nguyễn giãn ra, nở nụ cười hiền hòa: “Thiên Thị, mau đến chỗ bà nội.” Tống Thiên Thị bước tới, bà cụ kéo cô ngồi xuống, liếc mắt quan sát cô một phen, đau lòng xoa mặt cô: “Dạo này cháu gầy thế, lớn như vậy cũng không biết.


tự chăm sóc bản thân.” Tống Thiên Thị ôm cánh tay bà cụ, dịu dàng nói: “Đâu có, sáng nay cháu mới cân thử, tăng một kí luôn đấy”


  • Trước
  • Sau