Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 27 CON NGƯỜI TÔI THÍCH TỰ DO NHẤT ống Thiên Thị nhân cơ hội nói: “Nếu không sợ, vậy tại sao anh không ký hợp đồng với em tôi?
Công ty lớn như Quang Ảnh thêm một nghệ sĩ cũng không nhiều.
Hơn nữa, tôi bảo đảm với anh, nếu anh không ký với em ấy, nhất định sau này là một thiệt hại lớn với anh.” Giang Hàn Đông không đồng ý Ỹ mù quáng, anh ta uống một hớp cà phê, mỉm cười đầy lưu manh: “Nếu cô vào Quang Ảnh, chắc chắn tôi sẽ đồng ý, dù sao ưu thế của cô cũng rành rành ra đó.
Thế nhưng em trai cô thì...” Mặc dù Tống Cạnh Hàm lớn lên đẹp trai thật nhưng mấy sao nam trong giới đều có giá trị nhan sắc rất cao, cậu ta đã không nhận phim mấy năm rồi, kỹ thuật diễn thế nào còn cần nghiên cứu xem xét lại.
Lạc Nguyên là tên bụng dạ hẹp hòi chuyên ăn miếng trả miếng, nếu anh ta muốn đóng băng Tống Cạnh Hàm thật thì chắc chắn sẽ không buông tha cậu ta.
Mặc dù Giang Hàn Đông không thích Lạc Nguyên nhưng còn chưa đến mức trở mặt với đối phương.
Nếu ký với Tống Cạnh Hàm, tương lai cậu ta nổi tiếng, mang lại nhiều lợi ích cho Quang Ảnh còn đỡ.
Còn nếu không, vậy thì không đáng để anh ta xích mích với Lạc Nguyên.
“Cô Tống, mạn phép hỏi một câu, cô làm nghề gì?” Tống Thiên Thị không ngờ đối phương lại hỏi câu này nên hơi ngẩn ra, ánh ngất h@pIzz“IWWdnslEnngjœä7 Hai mắt Giang Hàn Đông sáng lên, vẻ mặt đầy mong đợi: “Nếu không thì cô đến Quang Ảnh đi, tôi bảo đảm có thể nâng đỡ cô nổi tiếng, cũng không ai dám tính kế cô, thế nào?” Tống Thiên Thị mỉm cười nhẹ nhàng, đôi mắt đẹp lấp lánh rực rỡ, uyển chuyển từ chối: “Anh Giang, cảm ơn lòng tốt của anh, con người tôi thích tự do, anh vẫn nên xem xét em trai tôi thì hơn.” Giang Hàn Đồng nhíu mày, qua loa lấy lệ: “Được, tôi sẽ suy nghĩ kỹ.” Tống Cạnh Hàm nghe vậy vô cùng mừng rỡ: “Cảm ơn giám đốc Tiểu Giang.” Giang Hàn Đông nhắc nhở: “Đừng vui vẻ sớm quá, tôi chỉ nói sẽ xem xét lại thôi.” Trên mặt Tống Cạnh Hàm tràn ngập vẻ kích động và hào hứng: “Anh có thể xem xét là tôi rất cảm ơn rồi.” Giang Hàn Đông uống hết cà phê, đặt Ìy xuống bàn đứng dậy: “Hai người từ từ uống nhé, tôi có việc xin phép đi trước.” “Tạm biệt.” Tống Thiên Thị vẫy tay.
Giang Hàn Đông đi rồi, hai chị em cô nán lại chừng hai phút mới rời khỏi.
"Tống Cạnh Hàm bắt xe về, Tống Thiên Thị có xe nên ải lấy.
Tới bãi đậu xe, Giang Hàn Đông đang đứng gọi điện thoại ở đó, anh ta lơ đãng ngẩng đầu lên, bắt gặp Tống Thiên Thị cũng xuống bãi.
Chỉ thấy cô cúi đầu lục lợi túi xách, lấy ra chìa khóa xe bấm một cái với chiếc Porsche màu đỏ phía sau, đèn bật sáng, cô ngồi vào xe, sau đó nghênh ngang lái đi.
Anh ta khẽ híp mắt, biểu cảm hơi phức tạp.
Ôn Lâm Ngôn rời khỏi phòng tiếp khách quay về văn phòng, vừa đẩy cửa ra đã thấy Giang Hàn Đông đang ngồi vào vị trí của mình.
Đối phương gác hai chân lên bàn, dáng vẻ như ông lớn khiến anh không nhịn được nhíu mày.
Thấy thế, Giang Hàn Đông vội vàng thả chân xuống, ngồi lại nghiêm chỉnh, còn vờ vịt lau bàn giúp anh.
“Sao cậu lại đến đây?” Ôn Lâm Ngôn đóng cửa, đi tới cạnh anh ta.
Giang Hàn Đồng nói: “Vừa mới uống cà phê xong, tiện đường ghé thăm cậu.” Ôn Lâm Ngôn đặt tài liệu lên bàn: “Xem ra cậu rất rảnh rỗi.” Giang Hàn Đồng lườm anh: “Lẽ nào cậu không muốn biết tôi vừa uống cà phê với ai à?” Ôn Lâm Ngôn cầm ly không đi tới máy đun nước, anh lấy nước ấm, uống hai ngụm, cổ họng khô khốc lập tức thoải mái, sau đó mới cất lời sâu xa: “Không có hứng, cũng không muốn biết.” Giang Hàn Đông nói: “Tôi vừa uống cà phê với người đẹp hàng xóm nhà cậu đấy”