Chương 800 Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


[/1/49//17821///0) GIAO PHONG BẮT ĐẦU 1a chớp màu tím đang lập loè trên tầng mây, sấm nổi ầm ầm.


T Như là sắp nổi mưa to gió lớn đến nơi rồi.


Mây đen mù mịt nhanh chóng bao phủ cả thành Thế Giới.


Chỉ có điều vì trời quá muộn rồi nên không thấy rõ ràng.


Nhưng tiếng sấm cực lớn này vẫn đánh thức không ít cư dân đang say giấc ngủ.


Có người ló đầu ra cửa sổ xem thì thấy bầu trời không mây đang bị mây đen che lấp, trời đất đen kịt một màu.


Thành Thế Giới chưa bao giờ xảy ra tình trạng như vậy.


“Ôi, trở trời rồi!” “Có khi nào vì chuyện hôm nay khiến Nữ Hoàng đại nhân nổi giận không?!” “Chuyện...


chuyện này thì tôi phải lắm lời một câu, cũng hẹp hòi ghê.” Không biết từ lúc nào, niềm tin tuyệt đối của cư dân thành Thế Giới dành cho.


hiền giả Nữ Hoàng và hiền giả Ma Thuật Sư đã lung lay.


Chỉ vì một cuộc cạnh tranh đại gia trưởng.


“Trước đại lễ mừng năm mới, sắc trời như thế này cũng khá tốt” Còn ở chóp tổng thự, Toà Tháp thưởng thức khung cảnh này: “Cũng tiện cho chúng ta hành động” Trú Ngôn lim dim mắt nhắm mắt mở, cười cười: “Nếu để Leroy biết bây giờ anh có thể tạo ra thời tiết khắc nghiệt, liệu ả có giận không?” Năng lực đặc biệt của Toà Tháp chỉ là tạo ra tai hoạ.


Một khi tai hoạ ập đến, chắc chắn sẽ xuất hiện thương vong.


Song, thời tiết khắc nghiệt này không phải tai họa.


Là do Toà Tháp làm yếu sức mạnh của mình tạo ra.


Còn những hiền giả khác thì không thể làm giảm năng lực của mình.


“Cô ta có gì để giận?” Toà Tháp nhún vai: “Cô ta và Louis được thế cũng là vì Devil (Ác Ma) và Bánh Xe Số Mệnh qua đời, lại thêm chuyển thế của Hoàng Đế bị chúng ta giết chết mấy lần, năng lực từ từ yếu dần thôi." “Qua mấy mười mấy thế kỷ, cô ta coi mình là nữ hoàng thật sao?” Trong mắt họ, Leroy không đáng để đối phó.


Dù sao thì bên họ có Dao Quang rồi.


Năng lực thao túng của hiền giả Nữ Hoàng cũng chỉ là vật trang trí mà thôi.


“Kể ra thì đã tìm được chuyển thế của hiền giả Hoàng Đế chưa?” Trú Ngôn cau mày: “Chắc hẳn đây là lần chuyển thế cuối cùng của hắn ta rồi.


Chỉ cần giải quyết hắn ta, hắn ta sẽ không còn chuyển thế được nữa.” Những năm qua, họ vẫn luôn tìm kiếm chuyển thế của các hiền giả.


Tìm được thì sẽ giải quyết luôn.


Hiền giả Sức Mạnh và hiền giả Chính Nghĩa cứ như vậy mà bị họ giết chết.


Hiền giả chưa khôi phục ký ức và sức mạnh không khác gì người thường.


Đối phó với họ là chuyện dễ như trở bàn tay.


Đó cũng là cách tốt nhất để giết chết hiền giả.


“Vẫn chưa tìm được.


Anh cũng biết rồi đấy, lần chuyển thế cuối cùng khó tìm lắm, có điều cũng sắp rồi” Toà Tháp như suy nghĩ gì đó: “Đợi chúng ta giải quyết xong hai kẻ phàm nhân kia thì tìm Hoàng Đế sau.” Trú Ngôn lại nhắm mắt: “Tôi thì tuỳ, anh lên kế hoạch là được.” x.* Một bên khác.


Viện Hiền giả.


Thời tiết đột nhiên xấu đi đương nhiên Leroy cũng phát hiện ra.


Cô ta định vào đại điện xem thế nào thì đột nhiên một luồng lực lớn ập đến.


“Rầm!” Một tiếng nổ vang lên, trực tiếp ấn cô ta lên tường.


Lực đạo không nhẹ, Leroy chỉ cảm thấy xương cốt mình như sắp rã ra đến nơi.


Khi nhìn rõ người trước mặt là ai, cô ta nghiến răng: “Nguyệt!


Cô lại muốn làm gi” “Lầm gì?” Tần Linh Du mỉm cười: “Đừng bảo là cô thua trong cuộc tuyển chọn hôm nay, thấy bất mãn trong lòng nên cố ý dùng loại thời tiết này để bọn tôi thấy ghê tởm nhé.” “Vớ vẩn!" Leroy tức đến bật cười: “Căn bản không phải tôi làm.


Tôi còn chuẩn bị đi giải trừ thời tiết này đây!” Ánh mắt Tần Linh Du ngưng lại: “Không phải do cô làm?” Leroy lập tức thi triển năng lực đặc thù, bắt đầu điều khiển thời tiết trở lại như ngày thường.


Song, trời không hề có phản ứng gì.


Đây là lần đầu tiên sắc mặt Leroy hoàn toàn thay đổi.


Mùa và thời tiết của thành Thế Giới do cô ta quản lý.


Cô ta chỉ thỉnh thoảng trừng phạt cư dân thành Thế Giới, cho trời đổ tuyết lớn liên tục trong một tháng mà thôi.


Một cái tát, một viên kẹo, các cư dân mới tín phục cô ta.


Sao bây giờ cô ta không thể điều khiển được thời tiết xấu này?


Chẳng lẽ hiền giả Hoàng Đế trở về rồi?!


Năng lực đặc biệt của hiền giả Hoàng Đế giống hệt cô ta nhưng lại mạnh hơn cô ta.


“Xì” Tân Linh Du cũng nhận ra, cô ấy thả Leroy xuống, khoanh tay: “Xem ra cô cũng không rõ, Leroy, cô cũng chẳng đủ tư cách để làm Nữ Hoàng đâu.” Cô ấy chúc ngón cái trước mặt Leroy: “Rác rưởi.” Cũng không nhìn khuôn mặt tái xanh của Leroy, Tân Linh Du đi thẳng ra khỏi viện Hiền giả.


Bên ngoài, Dụ Tuyết Thanh và Lăng Miên Hề đều có mặt.


Tần Linh Du khẽ lắc đầu: “Không phải do Leroy làm” “Chắc hẳn là Toà Tháp” Dụ Tuyết Thanh ngẩng đầu: “Quả nhiên y đang giấu nghềP Lầm yếu đi năng lực đặc thù của bản thân thậm chí còn khó hơn việc mạnh lên.


Lăng Miên Hề híp mắt lại: “Y muốn làm gì?


Chỉ là vì thích loại thời tiết này?” “Xét từ góc độ tâm lý học, chúng sắp hành động rồi” Dụ Tuyết Thanh cười nhạt một tiếng: “Cũng là do thời tiết thế này dễ dàng ra tay” Quả thực là vậy.


Thời tiết thế này khiến hiền giả là họ cảm thấy bất an nhưng mà lại không thể tìm ra manh mối gì.


Kẻ địch còn mạnh hơn những gì chúng ta tưởng tượng.


x.* Ngủ trên giường năm ngày, lại thêm điều dưỡng của Doanh Tử Khâm, Lộ Uyên khôi phục không ít.


Ông nhìn sắc trời ngoài cửa số: “Bây giờ là buổi tối ư2” “Không phải.” Tố Vấn cầm cốc nước lên, đưa cho ông, cau mày nói: “Mấy hôm trước đã như vậy rồi, chắc là có liên quan đến viện Hiền giả, nhưng mà ngài Hugh và mọi người cũng không thể làm gì được nó.” Dù sao thì bên Doanh Tử Khâm không có vị hiền giả nào có năng lực điều khiển thời tiết.


Sắc mặt Lộ Uyên thay đổi: “Vậy Yếu Yểu thì sao?


Con bé không sao chứ?” “Ban nãy con bé đến đưa thuốc cho anh, bây giờ đang ở dưới tầng với Tiểu Thất” Tố Vấn đứng dậy: “Em xuống gọi con bé lên.” Mấy phút sau, Doanh Tử Khâm theo Tố Vấn lên.


Cô khom lưng, rất quan tâm đến ông: “Bố khoẻ hơn chút nào chưa?” “Khoẻ lên nhiều rồi” Lộ Uyên nói: “Yếu Yếu, thời tiết...?” “Là hiền giả Toà Tháp làm.” Doanh Tử Khâm dém góc chăn cho ông: “Bố, bố yên tâm dưỡng thương đi, không cần quản những chuyện này đâu.” Trước đây Lộ Uyên dùng tính mạng để bảo vệ cô.


Cô cũng sẽ bảo vệ ông và Tố Vấn thật tốt.


Lộ Uyên cũng biết đây là cuộc tranh đấu giữa 22 vị hiền giả, ông không nhúng tay vào được.


Vẻ mặt ông nghiêm túc: “Được, bảo vệ tốt bản thân.” Doanh Tử Khâm gật đầu, lại rời khỏi phòng.


Lộ Uyên đặt cốc xuống, ngẩng đầu lên thì thấy người đàn ông đẹp trai tựa vào cửa, mặt không kìm được mà đen lại.


“Anh bày ra khuôn mặt đó cho ai xem đấy?” Tố Vấn phàn nàn: “Tiểu Thất tốt bao nhiêu, anh đừng có mà bắt nạt thằng bé.” Lộ Uyên hừ nhẹ một tiếng: “Anh mới gặp Yểu Yểu mấy ngày, thế mà em đã muốn cho con bé đi lấy chồng rồi, còn không cho phép anh buồn sao?” “Con lớn rồi, đương nhiên là phải đi rồi” Tố Vấn bị chọc cười: “Con bé cũng là cốt nhục của em, em cũng đau lòng chứ.” “Bác trai.” Một giọng nói vang lên.


Lộ Uyên ngẩng đầu, không vì thế mà tỏ thái độ tốt.


Phó Quân Thâm lười biếng cười một tiếng: “Cháu và Yểu Yểu đã nói với nhau rồi, cháu ở rể, em ấy cũng không cần rời xa bác và bác gái.” Lộ Uyên ngẩn người.


“Cô ấy là bảo bối của bác, cũng là người cháu yêu thương” Phó Quân Thâm cúi người, chậm rãi nói: “Một lần nữa cháu dùng tính mạng thề rằng, em ấy sống, cháu sống.” “Trước khi chết, cháu sẽ không để bất cứ ai làm em ấy bị thương.” Người Lộ Uyên run lên: “Cậu...” Đương nhiên ông có thể nhìn ra, lời thề này của Phó Quân Thâm không phải là IÊñsp2¿Eñ.


Nhưng dường như nghĩ đến điều gì đó, mặt ông lại xị ra.


Lộ Uyên còn chưa kịp nói gì thì đã bị Tố Vấn đá nhẹ vào chân một cái.


Ông hơi ngạc nhiên: “Tố Tố?” “Tiểu Thất, mặc kệ ông ấy đi, trước đây ông ấy bị thuộc hạ gọi là Thần mặt đen, suốt ngày xị cái mặt ra, không biết là muốn dọa ai nữa?” Tố Vấn mặc kệ Lộ Uyên: “Chỗ này bác làm chủ, cháu và Yếu Yểu đi làm việc đi, các bác tuyệt đối sẽ không rời khỏi gia tộc.” Gia tộc Lineger có ba vạn cổ võ giả trấn thủ, ngược lại còn an toàn hơn.


Phó Quân Thâm cười nói: “Vâng.” Anh xuống tầng thì thấy Doanh Tử Khâm đã thu dọn xong đồ đạc.


Cô đeo túi lên: “Sao anh ở trên đó lâu vậy?” Phó Quân Thâm nhướn mày: “Không có gì, ban nãy nói mấy câu với bố ấy mà.” “Nói gì vậy?” “Bí mật.” “Anh tốt như thế, đáng được nhiều người yêu mến.” Doanh Tử Khâm không nhanh không chậm, khích lệ anh: “Cố lên anh, em tin anh có thể lấy lòng được bố em.” “Ừm..” Phó Quân Thâm dài giọng: “Anh cũng khá là may mắn” “Sao cơ?” “Người khác chỉ có một bố vợ còn anh thì có hai.” Doanh Tử Khâm mặc kệ anh: “Em đến phòng nghiên cứu đây.” Phó Quân Thâm biết kế hoạch của cô, anh khẽ gật đầu: “Chuẩn bị đưa viện trưởng Norman và các viện sĩ rời thành?” “Ừm” Doanh Tử Khâm nhẹ nhàng đáp một tiếng: “Thành Thế Giới không cho phép tàu mẹ vũ trụ ra đời nhưng bảy châu bốn bể thì có.” Cô ngừng lại, nhàn nhạt nói: “Hi Lạc nói một câu không sai.


Thầy sẽ bị viện Hiền giả trừ khử sớm, ở đâu cũng không an toàn, chỉ bằng rời thành.” Mấy hôm nay cô ở sát bên Lộ Uyên, vẫn chưa đến phòng nghiên cứu.


Phó Quân Thâm cũng không nói gì: “Anh đưa em đi.” Không thể thay đối thời tiết nhưng không thể không đề phòng tai hoạ.


Một tiếng sau, hai người đến phòng nghiên cứu.


Doanh Tử Khâm nhảy xuống xe, đi thẳng đến văn phòng của Norman.


Trên đường gặp vài viện sĩ, tất cả đều là những người có thâm niên ở viện Công trình.


“Doanh tiểu thư.” Nhìn thấy cô, họ dừng lại, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc.


Một viện sĩ trong đó cười rất miễn cưỡng: “Doanh tiểu thư, hôm nay viện trưởng không có ở phòng nghiên cứu, ông ấy ở nhà với vợ con rồi.


Viện trưởng không nói gì với cô sao?” Doanh Tử Khâm rũ mắt, chốc lát sau lại ngước lên.


Khuôn mặt cô lạnh lẽo, nhả từng chữ: “Thầy tôi đâu?”


  • Trước
  • Sau