Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 712 TẤT CẢ ĐỀU ĐẾN GẶP ĐẠI LÃO, BEAU THẤT BẠI eau là người nổi tiếng trong viện nghiên cứu, cộng thêm việc thường xuyên phát sóng trực tiếp trên mạng W nên các học viên dù mới hay cũ cũng đều biết đến cô ta.
Nhìn thấy cô ta đi tới chỗ Tố Vấn, những người xung quanh đều lùi lại một bước, nhường đường cho.
Beau kính trọng gọi một tiếng: “Bác cả.” Tố Vấn dừng lại, nhìn theo tiếng gọi, giống như thể vừa nhìn thấy Beau.
Bà ấy có vẻ hơi bất ngờ, song biểu cảm trên mặt không hề có một chút dao.
động nào, chỉ khẽ gật đầu: “Cháu cũng ở đây à?” Năm chữ đơn giản và dửng dưng, nhưng lại như một gáo nước lạnh dội xuống đầu cô ta, trực tiếp đánh thức Beau.
Về mặt của Beau trở nên sượng sùng, cô ta nghe thấy những giọng nói xung quanh đã nhỏ hơn nhiều một cách rất rõ ràng.
Gương mặt đỏ bừng, cô ta cúi đầu, giọng nói cũng bị ép cho còn lí nhí: “Bác cả, sao bác lại tới đây hôm nay?” “Đến xem một chút.” Tố Vấn không nói nhiều, kéo vạt áo choàng lại, gật đầu nói: “Cháu làm việc của mình đi, ta không quấy rầy cháu nữa.” Nói xong, bà ấy đi thẳng vào viện nghiên cứu, chẳng thèm nhìn Beau thêm lần nữa.
Cơ thể của Beau đông cứng tại chỗ, chỉ cảm thấy một dòng máu dồn lên đỉnh đầu, não nhồi máu tắc nghẽn, còn tai thì ù đi trong giây lát.
Những người khác xung quanh cũng nhận ra điều đó, nhao nhao đánh giá cô ta mấy lượt, sau đó đều tần đi hết.
Từ Cảnh Sơn nửa xấu hổ nửa ngạc nhiên: “Phu, phu nhân Tố Vấn không phải tới để gặp tiểu thư Beau à?” Gia tộc Lineger ở trong viện nghiên cứu, ngoài Beau ra còn có người khác nữa u?
Có vẻ như còn một vài thành viên của dòng thứ, nhưng địa vị của họ đều không cao như Beau.
Ai đáng để cho Tố Vấn đích thân đi một chuyến chứ?
“Ngậm cái miệng của anh lại” Tâm trạng Beau rất tệ, ánh mắt hơi sầm xuống: “Tôi đi tìm giáo sư hướng dẫn, buổi lễ bay thử vào buổi chiều rất quan trọng, chuẩn bị cho kỹ càng đi.” Sớm biết thế này, cô ta không nên tiến đến mới phải.
Là một công dân hạng hai, làm sao Từ Cảnh Sơn có thể hiểu cuộc đấu đá nội bộ của gia tộc Lineger khốc liệt đến mức nào?
Beau bỏ đi với gương mặt tái mét.
Từ Cảnh Sơn cũng biết mình đuối lý nên chán chường, không dám nói gì thêm.
x.* Trong viện nghiên cứu.
Nhóm B cũng đã nộp báo cáo thí nghiệm lên.
Doanh Tử Khâm quay đầu: “Hai giờ chiều chúng ta sẽ gặp nhau ở bãi phóng, đừng có gánh nặng tỉnh thần gì hết, cả hai chuyến bay thử nghiệm đều sẽ thành công thôi.” Chuyến bay thử nghiệm đầu tiên sẽ không chở người.
Đến lần thứ hai mới gửi các phi hành gia lên.
Nếu lần đầu không thành công thì sẽ không có lần thứ hai.
Diệp Tư Thanh gật đầu: “Em Doanh, có em ở đây, tất nhiên bọn chị không có gánh nặng về tâm lý rồi.” Cô ấy do dự một lúc lại nói: “Nhưng mà chị vừa nghe nói tàu vũ trụ do nhóm A thiết kế có thể thực hiện những bước nhảy không gian với khoảng cách ba mươi nghìn năm ánh sáng.” Khoảng cách này xa hơn tàu của bọn họ.
Nếu cả hai nhóm đều chế tạo tàu vũ trụ, đương nhiên tàu của nhóm nào bay xa hơn thì nhóm đó sẽ có điểm số cao.
Hơn nữa, nếu điểm số của nhóm A cao nhất, Beau sẽ có thể lấy được tư cách nghiên cứu viên cấp S.
“Có khả năng tám mươi phần trăm là không thể thực hiện bước nhảy được.” Doanh Tử Khâm nghiêng đầu: “Chị Diệp, chẳng phải tôi đã nói với chị rằng bản thiết kế trước đây của mọi người có vấn đề sao?
“Ừ” Diệp Tư Thanh gật đầu: “Nhưng Từ Cảnh Sơn đã đến nhóm A, cậu ta sẽ không được phép chế tạo thiết bị động lực cốt lõi đâu, cậu ta chỉ có thể làm đổnihữnœŠœáz|HôniinIib3ztiff” “Dù vậy suy nghĩ của anh ta vẫn không thay đổi” Doanh Tử Khâm trầm giọng nói: “Bản thiết kế thiết bị động lực cốt lõi mà anh ta vẽ ra lúc đó là do quá mải mê theo đuổi công suất cao nên anh ta đã xem nhẹ sự cân bằng” “Ngay cả khi anh ta chỉ chế tạo cánh tàu, hoặc các thiết bị khác, tình huống như thế vẫn sẽ xuất hiện” Diệp Tư Thanh thình lình phản ứng lại: “Ý của em là tàu vũ trụ của bọn họ có thể trực tiếp nổ tung?” Một khi mất đi thăng bằng rồi thì làm sao có thể bay được?
“Có thể” Doanh Tử Khâm lấy mũ lưỡi trai đội lên, khẽ vẫy vẫy tay: “Chờ đến buổi chiều là sẽ biết.” Cô tách khỏi bọn Diệp Tư Thanh và đi đến khu rừng nhỏ phía sau tòa nhà ký túc xá.
Tố Vấn đã đợi sẵn ở đó.
Người phụ nữ lặng lẽ đứng dưới gốc cây liễu, gió vén tà váy tung bay.
Mặt trời chiếu rọi lên chiếc mũ che nắng của bà ấy, tỏa ra những bóng đen rời rạc.
Dường như thời gian chẳng ngừng lại trên người bà ấy, xinh đẹp như một bức tranh cổ.
Bước chân của Doanh Tử Khâm hơi khựng lại, bấy giờ mới bước lên phía trước gọi: “Bác gái.” “Biết mấy ngày nay cháu làm thí nghiệm mệt mỏi nên bác có hầm canh.” Tố Vấn bước tới, nắm tay cô gái, ánh mắt bất giác trở nên dịu dàng: “Đã đựng ở trong thiết bị giữ nhiệt rồi, lát nữa buổi trưa cháu có thể uống cùng với các bạn.
“ Doanh Tử Khâm gật đầu: “Cảm ơn bác gái.” “Thế nào, cháu có chắc chắn về buổi lễ bay thử ngày hôm nay không?” Tố Vấn kéo cô ngồi xuống băng ghế bên cạnh: “Bác đã đặc biệt đăng nhập vào mục phát sóng trực tiếp của mạng W để xem thử, số lượng người đăng ký trước đã đạt con số hai trăm nghìn rồi.” “Có chắc chắn ạ” Doanh Tử Khâm nhìn bầu trời: “Nếu suôn sẻ, nó có thể bay ra cả dải Ngân Hà” Nhưng vẫn còn cách mục tiêu của cô xa lắm.
“Lần đầu tiên có thể bay xa đến thế, cháu giỏi lắm.” Tố Vấn gật gù, ngẩng đầu nhìn thì thấy một bóng người cao gầy đang đi về phía mình.
Một giọng nói trầm thấp mang theo ý cười vang lên: “Yểu Yểu.” Tố Vấn hơi kinh ngạc, phần nhiều là thấy vui mừng: “Là bạn trai của cháu à?” Doanh Tử Khâm vẫy vẫy tay, khẽ gật đầu: “Vâng.” Nơi đáy mắt Tố Vấn mang theo nét hoài niệm, trên gương mặt dịu dàng là ý cười: “Bác cũng quen biết A Uyên ở độ tuổi giống như cháu.” 19 tuổi, khoảng thời gian đẹp đế nhất.
Đợi đến lúc người đàn ông đi vào, bấy giờ Tố Vấn mới có thể nhìn rõ mặt anh.
Đôi mắt hoa đào, con ngươi có màu hổ phách nhạt.
Vẻ ngoài tuấn tú, nước da trắng trẻo, gương mặt trời sinh quyến rũ, điên đảo chúng sinh.
Phó Quân Thâm xoa đầu cô gái, gật đầu với Tố Vấn: “Bác gái, làm phiền bác rồi, em ấy khá kén ăn nhưng lại thích đồ tráng miệng mà bác làm.” Tố Vấn không hề đáp lời, vẻ mặt bà ấy chợt trở nên nghiêm nghị: “Mẹ cậu có phải là họ Phó, tên Lưu Huỳnh không?” Bàn tay Phó Quân Thâm khựng lại, hàng lông mi khẽ nhúc nhích: “Bác gái quen biết mẹ cháu ư?” “Không thể nói là quen biết, nhưng đã từng gặp.
Tố Vấn thở dài một hơi: “Cô ấy còn tặng bác một lọ nước hoa, lọ nước hoa ấy đã chữa khỏi chứng mất ngủ nhiều năm của bác." “Cô ấy là một người rất mạnh mẽ, bác có ấn tượng rất sâu sắc về cô ấy.
Sau này, sau khi được gả vào gia tộc Lineger, bác đã nghe nói một số chuyện về cô ấy và gia tộc họ Ngọc.” Phó Lưu Huỳnh giỏi điều chế nước hoa.
Nước hoa mà bà ấy điều chế ra có muôn vàn công năng, từng một thời phổ biến ở Đế đô và thành phố Hộ.
“Phó tiểu thư, cô ấy..' Tố Vấn tinh ý nhận thấy tâm trạng của người đàn ông không ổn định, bà ấy bèn đổi chủ đề, mỉm cười: “Cùng nhau đi dạo đi.” Buổi chiều.
Rất nhiều người đã đến bãi phóng.
Norton cũng đến.
Hắn đeo khẩu trang, không để lộ mặt, nhưng mái tóc bạch kim vẫn cực kỳ nổi bật.
Chưa kể, bên cạnh hắn còn có một cô bé cao 1 mét 2 đi theo.
Mọi người xung quanh liên tục quay đầu lại để ngắm nhìn cặp đôi không hài hòa ấy.
Sinai thấp bé, xung quanh lại có rất nhiều người xem, cô ấy không thể nhìn thấy phía trước.
Khi cô ấy ngồi xổm xuống và nhấn vào nút bấm trên giày như bình thường, kết quả lại mò trúng khoảng không.
Sinai cúi đầu, nhìn đôi giày mới của mình, chìm vào im lặng: “...” Cô ấy quên mất, quần áo và giày dép của cô ấy đã được thay đổi hết rồi.
Một giọng nói lười biếng vang vọng trên đầu cô: “Muốn xem à?” Sinai ngẩng đầu lên, lần nữa bắt gặp đôi mắt màu xanh sẫm sâu thẳm kia, gật đầu.
Norton khoanh tay, hơi cúi đầu: “Van xin tôi đi.” Sinal: “..” Sao người này lại xấu xa như vậy chứ?
§Sinai nhìn xung quanh, phát hiện ra một cái cây ở bên cạnh.
Cô ấy xắn tay áo, đang chuẩn bị leo lên.
Nhưng còn chưa kịp qua đó, cổ áo của cô ấy đã bị nắm lấy, sau đó chân dần dần bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất.
“Chậc chậc” Norton dùng một tay nâng cô gái nhỏ, đặt lên trên vai mình, dửng dưng lên tiếng: “Vậy tôi đành miễn cưỡng cho cô xem một chút vậy.” Sinai thu mình lại, không dám nhúc nhích.
Cô ấy cực kỳ nhớ những giờ phút được ở bên cạnh Doanh Tử Khâm.
Mặc dù Doanh Tử Khâm cũng thích nhấc bổng cô ấy lên như thế này, nhưng Doanh Tử Khâm sẽ không bắt nạt cô ấy.
Ở bên cạnh, Xander nhìn thấy cảnh này thì phun một ngụm nước: “Khụ khụ khụ!” Anh ta bị sặc rồi, một lúc lâu sau anh ta mỉm cười nói: “Tên chóa này, anh cũng có ngày hôm nay à?” Để đề phòng Sinai bị rơi xuống, Norton không quay đầu lại, chỉ cười khẩy: “Liên quan gì đến anh?” “Không có gì, không có gì cả, tôi chỉ muốn cười thôi” Xander nhún vai: “Hiếm khi thấy anh còn có một mặt như thế này, tôi nhất định phải cười nhiều hơn mới được.” Nhìn thấy dáng vẻ ấy của Norton, anh ta quyết định mình không nên có con thì hơn.
Tự tìm khổ cho bản thân.
§Sinai liếc nhìn đánh giá Xander, rất muốn túm lấy mái tóc rực rỡ như vàng của anh ta: “Anh ta cũng là hiền giả ư?” “Anh ta không phải” Norton lạnh nhạt đáp: “Ngồi ngay ngắn vào.” “ồ” Sinai đáp lại, sự chú ý đã bị chuyển hướng.
Ở phía trước, hai con tàu vũ trụ cỡ nhỏ được đặt ở trung tâm của bãi phóng, cho phép chở được ba người vào không gian.
Chương trình phát sóng trực tiếp cũng đã được kết nối với mạng W, người vào phòng phát sóng trực tiếp càng ngày càng nhiều.
Ở thành Thế Giới, tàu vũ trụ đã rất phổ biến.
Miễn là có tiền mua vé, ai cũng có thể đến Sao Hỏa và Sao Mộc.
“Tôi đến đây vì tiểu thư Beau.” “Vì Beau +1” “Đối với tiểu thư Beau thì chuyện này dễ dàng thôi, năm ngoái cô ấy đã có thể thiết kế ra thiết bị động lực cốt lõi của tàu vũ trụ rồi.” Beau đang đứng bên cạnh máy kiểm tra, vẻ mặt mang nét kiêu ngạo.
Chỉ cần giành được vị trí số một trong thí nghiệm lần này, cô ta sẽ có được danh hiệu nghiên cứu viên cấp S.
Cô ta liếc nhìn con tàu vũ trụ còn lại, rồi nhanh chóng dời tầm nhìn sang chỗ khác.
Ý khinh miệt rất rõ ràng.
“Cô ta đúng là đáng ghét” Diệp Tư Thanh cau mày: “Còn chưa bay mà, nói không chừng lại đúng như lời em đã nói, trực tiếp nổ tung luôn.” Doanh Tử Khâm xắn tay áo: “Không cần bận tâm đến người khác, cứ quan sát là được rồi” Bên phía còn lại.
“Giáo sư Mạc Phong, ngài hãy cho phóng đi” Nhân viên lui về phía sau một bước, cung kính nói.
Mạc Phong gật đầu, ngồi xuống trước máy phóng, sau đó bấm nút.
Một tiếng “đùng” vang lên, tàu vũ trụ của nhóm A nhanh chóng cất cánh bay, tốc độ từ chậm đến nhanh, nhanh chóng bay lên trời, nhịp nhàng ổn định, vẫn đang tăng dần tốc độ.
[Không hổ là tiểu thư Beau.] [Lại là một ngày cổ vũ cho tiểu thư Beau!] Mạc Phong cũng nở nụ cười.
Đây là con tàu vũ trụ hoàn chỉnh đầu tiên của Beau, nó cũng có ý nghĩa rất lớn đối với ông ta.
“Đã tiến vào không gian rồi” Nhân viên đang kiểm tra liên tục: “Đợi đến lúc bay ổn định thì có thể thực hiện bước nhảy không gian bất cứ lúc nào”.
Tuy nhiên, khi câu nói đó vừa dứt.
“Bùm!” Một tiếng nổ lớn vọng xuống từ trên trời cao.
Lúc này, tàu vũ trụ đã bay lên độ cao mà mắt trần khó có thể phát hiện được, âm thanh cũng không thể nghe bằng tai bình thường.
Tuy nhiên, thiết bị mặt đất chịu trách nhiệm kiểm soát sẽ chụp được hình ảnh và lưu lại âm thanh rõ ràng.
Đoạn phim giám sát cho thấy tàu vũ trụ do nhóm A chế tạo, một cánh bên phải bất ngờ phát nổ giữa không trung.
Thậm chí còn có thể thấy được tia lửa bắn tung tóe phía trên.
Khi cánh bị nổ như vậy, con tàu vũ trụ lập tức mất đi thăng bằng, lảo đảo trong không trung.
Mặc dù vẫn có thể bay, nhưng chắc chắn nó không thể thực hiện các bước nhảy không gian được, chứ đừng nói đến việc bay ra khỏi hệ Mặt Trời.
Gương mặt Mạc Phong biến sắc.
Giọng nói trong đám đông cũng đột ngột ngưng bặt.
Ngay cả phóng viên phụ trách truyền hình trực tiếp cũng sửng sốt, nhất thời không phản ứng lại được.
Sau vài giây, nhận xét trên màn hình trong phòng phát sóng lập tức bùng nổ.
[Chết tiệt, thất bại rồi à??7] [Không phải chứ, mù mắt tôi rồi, làm sao có thể thất bại được chứ?] [Thậm chí còn chưa thực hiện cả bước nhảy không gian cơ mà!] Beau hít sâu một hơi, vẻ mặt u ám nặng nề: “Cánh tàu là do ai phụ trách thiết kế?” Vì sự thức tỉnh đột ngột của Tố Vấn, thế cục hai mươi năm qua của gia tộc Lineger ngay lập tức bị phá vỡ.
Tuần lễ cuối cùng, Beau thường xuyên qua lại giữa nhà và viện nghiên cứu, có một số công đoạn cô ta đã giao lại cho các thành viên trong nhóm.
Các thành viên của nhóm A nhìn nhau, tất cả đều không hẹn mà cùng nhìn sang Từ Cảnh Sơn.
Sắc mặt Từ Cảnh Sơn cũng cứng lại, anh ta lắp bắp nói: “Tiểu, tiểu thư Beau, là tôi, tôi..." Rõ ràng anh ta đã kiểm tra dữ liệu rất nhiều lần, xác định hoàn toàn không có vấn đề gì rồi, tại sao cánh tàu lại đột ngột phát nổ?
Từ Cảnh Sơn bỗng nhiên nhớ lại câu mà Doanh Tử Khâm đã nói lúc anh ta rời khỏi nhóm B khi ấy...
“Bản vẽ này có một vấn đề rất lớn, không thể dùng.” Mười mấy ngày qua, Từ Cảnh Sơn hoàn toàn không bận tâm đến câu nói ấy.
Nhưng bây giờ, câu nói vang lên bên tai anh rất rõ ràng.
Lễ nào...
Phóng viên rất xấu hổ, anh ta lau mồ hôi trên trán: “Rất đáng tiếc, chuyến bay thử nghiệm của nhóm A không may thất bại, tiếp theo là nhóm B” Mặc dù nói như vậy nhưng phóng viên cũng không có hứng thú lắm.
Đến nhóm.
A còn thất bại thì nhóm B với tư cách là nhóm dự phòng, có lẽ sẽ không có điểm nào nổi bật cả.