Chương 697 Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


[Ø/1/49//178‹/4 NGƯỜI THỪA KẾ DUY NHẤT CỦA GIA TỘC, SAO NGƯƠI DÁM?


ặc dù Tần Linh Yến cũng không biết tại sao trong điện thoại của Phó Quân Thâm lại có số điện thoại của Ngọc Thiệu Vân.


Nhưng anh ta dám chắc đây là tên của người đứng đầu gia tộc họ Ngọc.


Gia tộc họ Ngọc từng thuê hacker của Liên minh hacker, minh chủ Liên minh hacker cũng nhắc đến tên Ngọc Thiệu Vân với Tân Linh Yến vài lần.


Kể ra thật đáng tiếc, trở thành công cụ tranh giành quyền lực của gia tộc.


“Đùa gì vậy?” Người đàn ông trung niên nhìn qua, cũng nhìn thấy ba chữ Ngọc Thiệu Vân to đùng kia.


Ông ta khẽ khịt mũi: “Cậu tưởng số điện thoại của đại gia trưởng sao?


Tôi còn nói cậu cố ý đổi tên số điện thoại của công ty chăm sóc khách hàng thành tên của đại gia trưởng đấy.” Đột nhiên ông ta lóe lên ý: “Hay lắm, vậy mà cậu dám tùy tiện dùng tên húy của đại gia trưởng, tội nặng thêm một bậc!” Đến ông ta còn chưa gặp Ngọc Thiệu Vân bao giờ, một dân thường sao có thể có số điện thoại riêng của Ngọc Thiệu Vân được?


Ngọc Thiệu Vân là ai?


Đại gia trưởng của gia tộc họ Ngọc đấy.


Người có thể khiến ông ấy tự mình gọi đến, ít nhất phải tầm cỡ minh chủ của Liên minh hacker.


Tần Linh Yến cảm thấy khó hiểu: “Ông bị điên à?” Anh ta mặc kệ người đàn ông trung niên: “Lão Phó, cậu có nhận không?” “Không, tôi đang bận.” Phó Quân Thâm lạnh nhạt nói.


Anh rút khăn giấy ra lau tay.


Sau đó phủi bụi trên chiếc áo sơ mi đen, giãm lên mười mấy tên hộ vệ mặc đồ đen kia, nhướn mi cười: “Hay thật, lại đến mày rồi.” “Bố...


bố!” Ivan không kìm được mà lùi về sau, liên tục gào thét: “Bố, cứu con với, mau cứu con với!” Người đàn ông quay đầu lại, lúc này mới nhìn thấy tất cả hộ vệ mà ông ta dẫn theo đã bị hạ gục.


Gia tộc Morgan không được tính là gia tộc lớn nhưng chung quy cũng có xuất thân quý tộc, hộ vệ của họ đều được huấn luyện bài bản.


Sao có thể dễ dàng bị đánh bại như vậy được?


“Tiện...


tiện dân!” Người đàn ông trung niên run lên: “Mày toi đời rồi.


Tao nói cho mày biết, mày toi đời rồi!” Nói rồi, ông ta cũng mặc kệ mấy hộ vệ mặc đồ đen kia, kéo theo Ivan chạy mất.


“Thế thôi à?” Tần Linh Yến mấp máy môi: “Không phải tôi nói chứ sao chúng.


dám?” Anh ta nhớ đến vấn đề quan trọng nhất, cực kỳ tò mò: “Lão Phó, cậu và đại gia trưởng gia tộc họ Ngọc có quan hệ gì với nhau vậy?” Phó Quân Thâm mặc kệ anh ta, một tay khoác áo khoác lên vai, lười biếng bước lên: “Yểu Yếu, mua xong chưa?” “Ừm, mua cho anh vài bộ âu phục” Doanh Tử Khâm nói: “Về mặc thử xem.” Cô nhìn mấy hộ vệ mặc đồ đen đang nằm la liệt trên mặt đất, không nhanh không chậm mà giẫm lên người họ đi qua.


Bên này, Tần Linh Du ném mười mấy cái túi giấy vào người Tần Linh Yến: “Thiểu năng, cầm lấy đi.” “Má!” Tần Linh Yến nổi giận đùng đùng: “Đó là bạn trai của người ta, anh là anh trai em, em có bản lĩnh thì tìm bạn trai xách túi cho mình đi” “Không tìm được.” Tân Linh Du đút tay vào túi, nhàn nhã nói: “Em định ở vậy với người hâm mộ, độc thân tốt bao nhiêu.” Tần Linh Yến: “...” Hết cách rồi, chỉ có một đứa em gái.


Ngoài việc bị bắt nạt ra thì còn có thể làm gì?


x.* Một bên, gia tộc họ Ngọc.


Ngọc Thiệu Vân nhìn điện thoại, thở dài.


Ông đan tay vào nhau, mím môi nhìn từng tài liệu một.


Trên tài liệu ghi chép thời gian và địa điểm ký hiệu bộ xương đen xuất hiện.


Nơi nào mà ký hiệu này xuất hiện đều xảy ra thiệt hại về người có mức độ nghiêm trọng khác nhau.


Có điều số lần ký hiệu này xuất hiện không nhiều, không nhiều bằng số người chết do tai nạn giao thông.


Vì thế cũng không ai để ý.


Ngọc Thiệu Vân theo dõi, điều tra những chuyện này rất lâu nhưng cũng không tra được thế lực nào của thành Thế Giới lấy bộ xương màu đen làm ký hiệu.


Nơi mà đến gia tộc họ Ngọc cũng không thể động vào được chỉ có một...


Viện hiền giả.


Là một hay vài vị hiền giả nào đây?


Ngọc Thiệu Vân cau chặt mày.


Cho đến khi đội trưởng đội hộ vệ vội vàng vào bẩm báo: “Đại gia trưởng, gia tộc Morgan mời ngài đến một chuyến.” Cái họ lạ này khiến Ngọc Thiệu Vân hơi nghi hoặc: “Morgan?” Đội trưởng đội hộ vệ vội vàng ôm quyền, nói: “Là một trong những gia tộc cung cấp hàng hóa cho chúng ta.


Khoảng thời gian trước, gia chủ của gia tộc Morgan mới được Viện hiền giả phong hầu tước.” Hiền giả Nữ Hoàng có địa vị cực cao cũng là vì cô ta nắm trong tay quyền.


phong thưởng đẳng cấp của tất cả vương công quý tộc trong thành Thế Giới.


Gia tộc họ Ngọc và gia tộc Lineger là thế lực đứng đầu thành Thế Giới.


Nhưng chỉ cần Viện hiền giả lên tiếng, hai gia tộc lớn này cũng sẽ nhanh chóng bị xoá sổ.


“Gia tộc cung cấp hàng hoá?” Thiệu Vân gật gật đầu, không quan tâm lắm: “Là chuyện gì?” Có rất nhiều gia tộc lớn nhỏ phụ thuộc vảo gia tộc họ Ngọc, nhưng gia tộc cung cấp hàng hoá thì cũng chỉ có ba, bốn nhà.


Việc kinh doanh của gia tộc họ Ngọc có người chuyên môn xử lý, chỉ có việc cực kỳ quan trọng mới bẩm báo cho đại gia trưởng.


Một gia tộc cung cấp hàng hoá còn lâu mới đủ tư cách.


“Có kẻ ác ý xâm phạm tên pháp lý của ngài, lại còn ác ý gây chuyện nữa.” Đội trưởng đội hộ vệ cũng lấy làm lạ: “Đại gia trưởng, chút chuyện nhỏ này để chúng tôi đi là được.” “Không sao, đúng lúc tôi cũng muốn đi tìm Tiểu Thất.” Ngọc Thiệu Vân đứng lên, khoác áo choàng vào: “Tiện thể đến gia tộc Morgan xem sao.” x.* Gia tộc Morgan.


Sau khi nghe bố con Ivan kể đầu đuôi sự việc, gia chủ gia tộc Morgan kinh ngạc: “Một mình hạ gục mười mấy hộ vệ sao?” Lúc nào mà trong đám dân thường lại có người lợi hại đến vậy?


“Thật...


thật” Răng Ivan vẫn đang va lập cập vào nhau: “Cháu tận mắt chứng kiến, còn chưa đến mười giây.” “Quả thật phải báo chuyện này cho gia tộc họ Ngọc biết” Gia chủ gia tộc Morgan gật đầu: “Điều tra kỹ xem tên dân thường này có lai lịch thế nào, có phải là gián điệp hay không?” “Không cần biết thân phận của hắn là gì, cháu đều bắt hắn phải chết!” Ivan cười lạnh một tiếng: “Cháu nhắm trúng bạn gái của hắn rồi, cháu phải “chơi cô tạ” Ngọc Thiệu Vân vừa đi vào thì nghe thấy câu này.


Sắc mặt ông lạnh đi trong nháy mắt.


Đội trưởng đội vệ trưởng cũng cau mày.


Gia tộc Morgan đã nuôi dạy ra những kẻ gì đây?


Đã sớm nghe nói cuộc sống của đám thiếu gia nhà giàu này rất loạn, nhưng không ngờ chúng lại thối nát đến vậy.


“Đại gia trưởng!” Nhìn thấy Ngọc Thiệu Vân, gia chủ gia tộc Morgan lập tức quỳ một chân, cung kính hành lễ: “Đại gia trưởng, sao ngài lại đích thân tới đây vậy?” Giọng của ông ta run lên.


Đây là lần đầu tiên Ngọc Thiệu Vân đến gia tộc Morgan.


Chẳng lẽ họ sắp phất lên như diều gặp gió rồi?


Ngọc Thiệu Vân phất tay, nhìn Ivan, cau mày nói: “Cậu đang nói ai vậy?” “Đại gia trưởng, chính là hắn ta” Người đàn ông trung niên vội vàng đưa bức ảnh qua, kể lại toàn bộ đầu đuôi câu chuyện: “Hắn coi thường quyền uy của ngài.


Hắn chỉ là một thường dân mà thôi, đúng là quá quắt quá.” Trong khoảnh khắc nhìn thấy bức ảnh, tim đội trưởng đội hộ vệ hãng một nhịp.


Ngu ngốc, xong đời rồi.


Ngọc Thiệu Vân nhìn bức ảnh, ngón tay chậm rãi siết chặt, gân xanh trên trán nhảy lên kịch liệt.


Ông thấp giọng lãm bẩm: “Thằng bé không nói gì cả, không nói gì cả.” Rõ ràng chỉ cần nói với ông một tiếng là được.


Ông cũng muốn làm người cha bảo vệ con.


Đang tiếc, bỏ lỡ không phải sai mà là đã bỏ lỡ.


Không thể quay trở lại quá khứ được.


Có bù đấp nhiều thế nào đi nữa thì cũng không thể cứu vãn được.


Đội trưởng đội hộ vệ ngẩn người, không hiểu gì: “Đại gia trưởng?” “Keng!” Một tiếng giòn tan vang lên, bội kiếm bất ngờ được tuốt khỏi vỏ.


Trường kiếm màu bạc đặt trên cổ Ivan.


Hành động này của Ngọc Thiệu Vân khiến trên dưới gia tộc Morgan trở tay không kịp.


“Đại..


đại gia trưởng.” Chân Ivan mềm nhữn, rầm một tiếng quỳ xuống đất: “Đại gia trưởng, ngài...


ngài làm gì vậy?” Gã đắc tội Ngọc Thiệu Vân lúc nào vậy?


Ivan đột nhiên nhớ đến việc gã từng nói Ngọc Thiệu Vân là anh trai bố gã, lắp bắp nói: “Không, đại gia trưởng, tôi tuyệt đối không có ý mạo phạm đến quyền uy của gia tộc Ngọc đâu.


Tôi...


tôi chỉ nói cho oai vậy thôi, thật đấy ạ!” Gia chủ gia tộc Morgan thở phào một hơi, cũng vội vàng nói: “Đại gia trưởng, Ivan vẫn còn là một đứa trẻ, nói năng không suy nghĩ là chuyện dễ hiểu.” Ánh mắt Ngọc Thiệu Vân lạnh lẽo: “Ban nãy ngươi nói gì?


Lặp lại lần nữa.” Ivan ngẩn người, hơi sợ hãi, co rúm lại không dám hó hé gì.


Người đàn ông trung niên lại vô cùng vui mừng, đẩy nhẹ vai Ivan: “Ivan, nói đi, đại gia trưởng muốn làm chủ chuyện này cho con đấy.” Ngọc Thiệu Vân ra mặt, dù tên dân thường kia có đánh nhau giỏi thế nào thì vẫn phải chết.


“Tôi...


tôi muốn cướp bạn gái hắn, chơi cô ta trước mặt hắn” Ivan cắn răng, nói liền một mạch: “Tôi muốn hắn nhìn, để hắn...


Á!!!” Hàn quang loé lên, đi kèm là tiếng kêu cực kỳ thảm thiết.


Người nghe thấy tiếng hét này đều sởn tóc gáy, màng nhĩ run lên.


Hai cánh tay của Ivan cứ thế mà đứt lìa, rơi xuống đất, máu tươi chảy đầy sàn.


Gã ngã vật xuống, đau đớn co giật, không ngừng hét thảm, hoàn toàn không còn bộ dạng huênh hoang như trước nữa.


Trong sự im lặng chết chóc, lại “roẹt” một tiếng.


Bội kiếm được thu vào vỏ, không dính một giọt máu.


“lvan!” Người đàn ông trung niên hét thảm một tiếng, vội vàng nhào qua: “Ivan!


Con của bố, con trai của bố!” Ngọc Thiệu Vân không hề thấy thương hại họ, ánh mắt ông rất lạnh.


Người đàn ông trung niên ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch: “Đại..


đại gia trưởng?” Rốt cuộc gia tộc họ Ngọc có ý gì?


“Dù không nhận tôi, nhưng thằng bé mãi mãi là đại thiếu gia của gia tộc họ Ngọc, là người thừa kế duy nhất của gia tộc.” Ngọc Thiệu Vân cúi xuống, kìm lại cơn giận, giọng nói lạnh nhạt: “Động vào thằng bé, sao ngươi dám?”


  • Trước
  • Sau