Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 678 CÁI CHẾT CỦA TẠ HOÁN NHIÊN, MẸ CON GẮN KẾT ói xong câu này, ông ấy lại dập đầu: “Xin sư phụ thứ tội, đệ tử tới trễ để I sư phụ bị thương nặng như vậy.” Dưới sự chữa trị của Phong Tu và tác dụng của máu Phó Quân Thâm, Doanh 'Tử Khâm nằm liệt suốt bảy ngày mới hồi phục lại.
Có thể thấy trong trận chiến với Tạ Hoán Nhiên, cô đã bị thương nặng đến cỡ nào.
Sau khi mấy người đại trưởng lão biết chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Dù sao sau khi Tạ Hoán Nhiên thăng cấp cổ võ giả đỉnh phong, trong giới cổ võ chỉ còn một mình Phong Tu có tu vi cổ võ cao hơn ông ta.
Nhưng Doanh Tử Khâm và Phó Quân Thâm hợp tác với nhau lại có thể chống lại Tạ Hoán Nhiên hơn bốn tiếng đồng hồ.
“Không trách ông, là vấn đề của tôi” Doanh Tử Khâm hoàn hồn, trầm mặc một thoáng rồi mới khẽ thở dài: “Thật ra tôi cũng chưa từng nghĩ mình sẽ còn quay M3 Phong Tu cau mày: “Sư phụ đã gặp nguy hiểm gì?
Sao tu vi lại biến mất?” Trước kia, đừng nói là Tạ Hoán Nhiên, đến cả ông ấy, Doanh Tử Khâm cũng chỉ cần động một ngón tay là có thể đánh bại.
“Chuyện kể ra rất dài” Doanh Tử Khâm hơi ngẩn người, cười khẽ: “Tu vi cổ võ vốn là vật ngoài thân, người tôi bảo vệ còn sống là tốt lắm rồi” Những thứ khác đều có thể từ bỏ.
“Tâm cảnh của sư phụ, chúng con không cách nào theo kịp.” Phong Tu vô cùng.
kính nể: “Năm đó sư phụ đi vội quá, con còn chưa được thấy gương mặt thật của sư phụ, bây gi Khóe miệng ông ấy khẽ giật một cái.
Nếu như không phải thông qua chiêu thức Vân Hóa Thần Chưởng kia thì ông ấy cũng không thể tin sư phụ mình lại là một cô gái rất trẻ như thế này.
Mấy trăm năm trước, Doanh Tử Khâm dạy ông ấy bí kỹ cổ võ luôn mặc áo.
choàng đen, còn không thể phân biệt là nam hay nữ.
“Ừ, đây là gương mặt và giới tính thật của tôi” Doanh Tử Khâm khẽ gật đầu: “Ông còn một sư muội nữa, lát nữa sẽ giới thiệu cho hai người làm quen.” Hai thầy trò trò chuyện rất bình thường nhưng Tạ Hoán Nhiên nghe mà chẳng khác nào có quả bom nổ rền bên tai.
Liên tục phát nổ khiến đầu óc ông ta trống rỗng, kêu lên ong ong.
Ông ta đã nghe thấy những gì?
Sư phụ?
Phong Tu gọi Doanh Tử Khâm là sư phụ ư?!
“AIH” Tạ Hoán Nhiên trợn to hai mắt, vành mắt như sắp nứt ra.
Thế rồi đột nhiên, ông ta như sụp đổ, gào lên một tiếng xé trời: “Lão phu không tin!
Lão phu không tin!” Rõ ràng năm nay Doanh Tử Khâm còn chưa tới hai mươi tuổi, tuổi căn cốt cũng là hai mươi tuổi, sao có thể trở thành sư phụ của Phong Tu?!
Người tu luyện cổ võ, khuôn mặt có thể trẻ ra nhưng tuổi căn cốt tuyệt đối không thể nào thay đổi.
Phong Tu lạnh lùng quát: “Ồn ào quá” Ông ấy giơ tay, tát lên mặt Tạ Hoán Nhiên một cái.
Tạ Hoán Nhiên xoay mòng mòng như con quay, lại phun ra mấy ngụm máu, tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng.
“Phong Tu, tên điên nhà ngươi!” Tạ Hoán Nhiên nghiến răng kèn kẹt: “Ngươi giết ta đi, ngươi có giỏi thì giết ta luôn đi!” Đây là lần đầu tiên ông ta hận mình là cổ võ giả đỉnh phong.
Nội kình của cổ võ giả đỉnh phong có thể tự động chữa lành vết thương.
Cơ thể Tạ Hoán Nhiên liên tục hình thành vết thương rồi lần lượt lành lại, rồi liên tục bị thương.
Chuyện này khiến tỉnh thần ông ta gần như sụp đổ.
“Giết ngươi thì hời cho ngươi quá” Ánh mắt Phong Tu cực kỳ u ám: “Ít nhất trên tay ngươi cũng dính máu của hơn vạn mạng người rồi!” Trước khi ông ấy đến núi tuyết tu hành, mặc dù giới cổ võ thi thoảng cũng có chiến tranh nhưng dưới sự gìn giữ của Tư Pháp đường, có thể coi là hòa bình.
Không ngờ lần này ông ấy đi, tên hèn hạ tầm thường Tạ Hoán Nhiên này lại gây ra nhiều tội nghiệt như thế.
Doanh Tử Khâm ho khan mấy tiếng, chống tay xuống giường đứng dậy: “Cứ để tôi.” Phong Tu lập tức lui sang một bên: “Vâng, sư phụ.” “Doanh Tử Khâm!” Hai mắt Tạ Hoán Nhiên đã chảy máu, ông ta nhìn chằm chằm cô gái: “Lão phu hối hận rồi, lẽ ra lúc ngươi tới giới cổ võ, lão phu nên giết ngươi luôn rồi!” Đáng tiếc khi đó ông ta tưởng rằng Doanh Tử Khâm là một cổ y, sẽ không tạo thành bất cứ uy hiếp gì với Tạ Niệm.
Một bước sai thì các bước sau đều sẽ sai.
Nếu ông ta biết Doanh Tử Khâm biết cổ võ, cho dù chỉ có mười năm tu vi cổ võ, ông ta cũng sẽ không chút do dự mà giết chết Doanh Tử Khâm.
Giấu thật kỹ!
Tạ Hoán Nhiên cắn răng cười lạnh: “Để ngươi?
Ngươi giết được ta sao?
Ngươi đã không còn tu vi nữa rồi, ha ha ha ha, ngươi không giết được ta đâu!” Doanh Tử Khâm không bộc lộ cảm xúc gì, chỉ lấy ra một bình thuốc, từ từ rót lên người Tạ Hoán Nhiên.
“Aaaa.." Tạ Hoán Nhiên lại ré lên thảm thiết: “Ngươi làm gì vậy?
Ngươi giở trò gì với ta?!” “Cho ông nếm chút độc thôi.
Yên tâm, tôi đảm bảo sẽ giữ lại đầu cho ông” Doanh Tử Khâm cụp mắt, hơi mỉm cười: “Cho dù từ đầu trở xuống, ông chỉ còn lại xương trắng nhưng ông vẫn sẽ bị đau đớn hành hạ” “Đến khi cảm giác đau đớn này khiến ý thức của ông hoàn toàn sụp đổ.” Cách này còn hung ác hơn chém ngàn vạn nhát dao.
Tạ Hoán Nhiên đã đau đến mức không còn thốt lên được âm thanh, cũng không còn sức để giãy giụa.
Lúc này, chất độc đã ăn mòn hai chân ông ta, chỉ còn trơ lại xương trắng.
Ý thức của não bộ lại vẫn ép Tạ Hoán Nhiên giữ mình tỉnh táo để cảm nhận cơn đau đớn thấu xương này.
Bước từng bước một về phía cái chết.
Ngay cả Phong Tu thấy cảnh này cũng cảm thấy lạnh toát cả người: “Sư phụ...” “Ông ta nói không sai, đúng là tu vi của tôi không giết được ông ta” Doanh Tử Khâm đứng lên, lạnh nhạt nói: “Ông phá phòng vệ nội kình của ông ta, chất độc này mới ngấm được vào cơ thể.” Phong Tu hiểu ý: “Sư phụ cứ nghỉ ngơi đi, con sẽ dẫn ông ta đi, treo ngoài cửa Tư Pháp đường.” Doanh Tử Khâm khẽ gật đầu rồi quay lại giường.
Cô nhắm mắt nghỉ ngơi, ngón tay đột nhiên run lên một cái.
Doanh Tử Khâm day trán, đổi một tư thế khác, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Bên thành Thế Giới.
Gia tộc Lineger.
Mấy ngày nay, các bác sĩ và y tá chăm sóc phu nhân Tố Vấn đều bận cuống hết cả lên.
Nhưng điều khiến bọn họ cảm thấy ngạc nhiên là ngoại trừ hôm Tố Vấn chảy nước mắt, còn lẩm bẩm gọi “con ơi” thì không còn phản ứng gì nữa.
Nhất là hôm nay, nhịp tim phu nhân Tố Vẫn cũng có xu hướng bình ổn lại, không khác gì trước kia nữa.
Bác sĩ đã dùng đến thiết bị chữa bệnh tinh thần tân tiến nhất của viện nghiên cứu cũng không thể làm Tố Vấn có phản ứng gì.
Tất cả bình lặng đến nỗi dường như chuyện ngày hôm đó chỉ là ảo giác.
Tam phu nhân thầm thở dài một tiếng: “Thế nên tạm thời chị ấy vẫn không có khả năng tỉnh lại phải không?” Nói đoạn, bà ta lại nhíu mày: “Vậy tại sao đại phu nhân lại rơi nước mắt, lại còn nói được nữa?” “Não bộ vốn là phần tinh tế và bí ẩn nhất trên đời, cho dù kỹ thuật y học của chúng ta có tiên tiến đến mấy cũng không thể nắm bắt được chính xác cảm xúc và ý thức của bệnh nhân.
Bác sĩ suy nghĩ một hồi rồi nói: “Khả năng duy nhất là phu nhân Tố Vấn đã cảm nhận được điều gì đó.” Ông ta hơi ngập ngừng: “Người ta nói mẹ con gắn kết, có phải phu nhân Tố Vấn cảm nhận được đại tiểu thư gặp nguy hiểm nên cơ thể mới có phản ứng như vậy không?” Ngoài nguyên nhân đó, ông ta không nghĩ ra cách giải thích nào khác.
“Không có đại tiểu thư gì hết!” Tam phu nhân bỗng nhiên cao giọng: “Tôi nói rồi, chị dâu đã sinh ra một cái thai chết!
Một cái thai chết!” “Bây giờ bia mộ vẫn đang nằm trong khu nghĩa trang của gia tộc kia kìa, có cần tôi dẫn ông đi xem không?
Hả?!” Bác sĩ sợ hết hồn, vội quỳ xuống: “Tôi xin lỗi, Tam phu nhân, là tôi lỡ lời.” "Tam phu nhân hít một hơi thật sâu, cuối cùng liếc nhìn Tố Vấn đang nằm trong quan tài băng một cái rồi ra khỏi phòng điều trị.
Bên ngoài có một người đàn ông trung niên đang chờ sẵn.
Ông ta hút thuốc, rõ ràng rất sốt ruột.
Sau khi thấy Tam phu nhân ra ngoài, người trung niên lập tức hỏi: “Sao rồi?” Phòng điều trị của Tố Vấn không cho phép đàn ông ra vào.
Nhất là trên người Tố Vấn có gắn không ít con chip, cho dù bà ấy có rụng một sợi tóc thì con chip cũng có thể truyền ngay dữ liệu đến thiết bị.
Những thiết bị này là do Viện hiền giả phát xuống.
Bọn họ không thể động đến Tố Vấn cũng là vì không dám chọc vào Viện hiền giả.
“Bác sĩ nói không rõ nguyên nhân, nhưng trong vài năm tới, tuyệt đối chưa thể tỉnh lại” Tam phu nhân đè nén nỗi bực dọc: “Sao chị ta đã như thế rồi mà còn không chết luôn đi cho xong.” “Mấy lời này nói riêng thì không sao.” Người trung niên cau mày: “Nếu người khác nghe thấy, em sẽ bị xử tội đại bất kính đấy.” “Được được được, em biết rồi” Tam phu nhân khoát tay áo, sắc mặt bỗng nhiên trở nên nghiêm túc: “Mạc Khiêm, em hỏi anh, Tố Vấn sinh cái thai chết kia vào ngày nào thế?” Người đàn ông trung niên kia chính là chồng của Tam phu nhân.
Mạc Khiêm Lineger.
Sau khi đại gia trưởng mất tích, mọi công việc lớn nhỏ trong gia tộc đều do Mạc Khiêm quản lý.
“Là ngày 24 tháng 3 năm 2003.” Mạc Khiêm nhìn Tam phu nhân: “Anh nhớ rõ là vì trước ngày hôm đó, tin tức anh cả không rõ sống chết vừa truyền về gia tộc, người hầu vô tình lỡ miệng nói ra trước mặt chị dâu.” “Thế nên chị dâu bị động thai, rạng sáng hôm đó thì sinh non.” Ông ta đã nhìn thấy đứa bé chết yếu đó.
Là con gái.
Lúc sinh ra, cả gương mặt nó đều tím tái, hiển nhiên là chết ngạt vì thiếu dưỡng khí.
Kể ra cũng rất đáng thương.
Đại gia trưởng kết hôn muộn, đứa bé chết yểu này cũng không phải là đứa cháu đầu tiên của gia tộc.
Gia tộc Lineger cũng không quá coi trọng.
Tam phu nhân vẫn chưa thể yên lòng: “Vậy tại sao em năm của anh lại cố chấp tìm cháu gái của nó như vậy?
Có phải nó có tin tức gì đó mà chúng ta không biết không?
Liệu có phải đứa bé đã bị đánh tráo không?” Mạc Khiêm không thèm bận tâm: “Cứ để nó tìm, nó đã tìm mười năm rồi đấy, có thấy gì không?” Ông ta gạt tàn thuốc lá, cười một tiếng khinh thường: “Viện hiền giả đích thân nhận định là thai chết, ai có thể tráo người dưới mí mắt Viện hiền giả?” Lúc này, Tam phu nhân mới thở phào nhẹ nhõm.
Đúng vậy, không ai có thể qua mắt được Hiền giả.
“Nhưng mà anh nói cho em biết một tin” Mạc Khiêm cẩn thận đưa mắt nhìn xung quanh, đoạn thì thầm: “Cho dù chị dâu không sinh ra thai chết thì vị đại tiểu thư này nhà chúng ta cũng chẳng sống được lâu đâu.” Tam phu nhân thảng thốt: “Là sao cơ?” “Nó có nhóm máu đặc biệt” Mạc Khiêm nói: “Là máu hoàng kim, hiền giả Nữ Hoàng có thể để nó lớn lên sao?” Tam phu nhân vô cùng kinh hãi, thốt lên thất thanh: “Máu hoàng kim ư?!” “Em nhỏ tiếng thôi!” Mạc Khiêm hoảng hốt: “Em đừng nói ra ngoài.
Ngoại trừ anh và mấy bác sĩ đã chết năm đó thì không còn ai biết chuyện này đâu.” “Em có biết một đứa trẻ ra đời ở thành Thế Giới, hơn nữa có máu hoàng kim đại diện cho điều gì không?” “Em biết em biết” Tam phu nhân bụm miệng, vẫn cực kỳ khiếp đảm: “Trời ạ, không ngờ lại là máu hoàng kim..." Cũng may đó là một thai chết.
“Cơ mà cũng phải nói, chị dâu có thể chống đỡ được hai mươi năm đúng là một kỳ tích” Mạc Khiêm chép miệng một tiếng: “Đáng tiếc, chị ta hoàn toàn không thể tỉnh lại nữa.” Tam phu nhân híp mắt một cái, lấy điện thoại ra liên lạc với viện kỹ thuật di truyền của viện nghiên cứu.
Tạ Hoán Nhiên bị treo ngoài cửa Tư Pháp đường, mấy trăm nghìn người trong.
giới cổ võ đã tới vây xem cái chết của Tạ Hoán Nhiên.
Sau khi Tạ Hoán Nhiên chết, hòa bình của giới cổ võ đã được lập lại.
Ở một cái hồ bên ngoài Tư Pháp đường, Phong Tu đang ngồi bên bờ hồ, cầm cần câu câu cá.
Trình Viễn đứng bên cạnh vô cùng tò mò: “Sư phụ, mấy năm nay người đã đi đầu vậy?” “Lên núi tuyết rèn luyện tâm cảnh” Phong Tu nhấc cần, lưỡi câu treo lủng lẳng một con cá chép lớn, ông ấy bình thản nói: “Chờ tu vi của con tăng lên cũng có thể lên đó xem thử.” “Cho dù Tạ Hoán Nhiên đã đột phá thì với tâm cảnh của ông ta cũng không thể nào sống quá lâu.” Tạ Hoán Nhiên quá coi trọng quyền thế và địa vị, trong lòng có tạp niệm thì sớm muộn gì cũng chết bởi lòng tham của chính mình.
Phong Tu có thể sống lâu như vậy cũng là vì tính ông lãnh đạm, không màng danh lợi.
“Con ấy ạ?
Con thì chắc thôi” Trình Viễn cười khổ một tiếng: “Sư phụ, tuổi thọ của con cùng lắm chỉ được bốn trăm năm, cổ võ giả đỉnh phong không dễ đột phá đâu ạ.” Phong Tu im lặng không nói gì nữa, lại quăng lưỡi câu xuống nước.
Câu này là thật.
Vốn dĩ cổ võ không phải bắt nguồn từ Trái đất mà là do Doanh Tử Khâm mang từ thế giới tu linh đến.
Có thể khai phá giới hạn của loài người đến mức này đã vượt xa khỏi sức tưởng tượng của người bình thường.
Trình Viễn lại hỏi: “Sư phụ, lần này người về có đi nữa không?” “Không đi nữa” Phong Tu lắc đầu: “Trước khi chết, ta sẽ ở lại chăm nom giới cổ võ." Trình Viễn khẽ gật đầu.
Có tiếng bước chân vang lên, ông quay đầu lại: “A, sư muội, xuống giường được rồi à?” Trình Viễn rất vui vẻ: “Sư phụ ở đây này, sư muội bảo sư phụ câu cho.
mấy con cá, tí nữa nấu canh mà bồi bổ.” Trình Viễn cũng rất mừng, may là sư muội ông không sao, nếu không chắc chắn sư phụ sẽ băm vằm ông ra mất.
Phong Tu khẽ cau mày.
Mặc dù quay lưng lại nhưng ông ấy cũng biết là Doanh Tử Khâm tới.
Phong Tu chậm rãi thu cần, nhấc xô cá lên, bước tới, cất tiếng chào: “Sư phụ ạ.” Đoạn ông ấy quay đầu nhìn Trình Viễn: “Gọi sư tổ”