Chương 668 Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


[/1/49//17851415) DOANH TỬ KHÂM: TÔI ĐI GIẾT TẠ NIỆM!


tì ạ Niệm!” Lão tổ tông nhà họ Lăng trừng mắt như sắp rách: | “Ngươi muốn chết à!” Sự phẫn nộ trước nay chưa từng có khiến tốc độ của ông ấy một lần nữa được tăng lên, trực tiếp ra tay với Tạ Niệm.


Tạ Niệm giật thót, trong một khoảnh khắc, cô ta thật sự thấy kinh hoàng.


Nhưng rất nhanh cô ta đã bình tĩnh trở lại, lạnh nhạt liếc nhìn đám hộ vệ.


Đám hộ vệ nắm chặt đao trong tay, hàm răng nghiến lợi.


Hôm nay bọn họ theo Tạ Niệm đi làm nhiệm vụ, là đã biết rất có khả năng sẽ không thể sống sót mà quay về được nữa.


'Tạ Niệm hoàn toàn xem đám hộ vệ của mình như nô lệ.


Vì sự anh toàn của người nhà, bọn họ cũng chỉ đành nghe theo mệnh lệnh của Tạ Niệm.


Đám hộ vệ quay sang nhìn nhau, rồi toàn bộ đứng vây xung quanh cô ta.


Tu vi của lão tổ tông nhà họ Lăng cao hơn bọn họ rất nhiều, bọn họ đang dùng máu thịt của mình để cho Tạ Niệm có thời gian rút đi.


Giang Nhiên trân trân nhìn Tạ Niệm vênh váo rời đi, cậu ta rống lên: “Tạ Niệm!” 'Từ đằng xa văng vẳng tiếng cười lớn huênh hoang của cô ta.


“Tới đi, tôi ở nhà họ Tạ chờ ông đến giết tôi, chỉ cần ông có can đảm, chỉ cần ông dám hy sinh bảy trăm ba mươi tư mạng người của nhà họ Lăng!” Câu nói này khiến bước chân của lão tổ tông nhà họ Lăng dừng sững lại.


Trái tim Giang Nhiên cũng lạnh đi.


Trong giới cổ võ có ai đánh lại được Tạ Hoán Nhiên ư?


“Quay về trước đã.” Lão tổ tông nhà họ Lăng dùng ống tay áo rộng lớn của mình bế Lăng Miên Hề lên, trầm mặc trong giây lát: “Việc cần kíp trước mắt là cứu Tiểu Miên, nếu thật sự không được, chúng ta chuyển ra khỏi giới cổ võ.” Giang Nhiên mím môi, bàn tay nắm chặt.


Cậu ta đi bên cạnh cẩn thận che chắn cho Lăng Miên Hề, vừa liếc mắt nhìn sang, bỗng sững người.


Lăng Miên Hề đã chìm sâu vào hôn mê, không còn ý thức, nhưng trong tay cô ấy vẫn nắm chặt một thứ.


Chiếc điện thoại.


Trên màn hình vỡ nát đã nhuốm máu, vẫn có thể nhìn thấy giao diện WeChat đang mở.


Nhà họ Lăng.


Bà Lăng đang cùng Lăng Trọng Lâu và Giang Họa Bình trò chuyện, ba người đều vui vẻ tươi cười.


Cho đến khi lão tổ tông nhà họ Lăng vội vã ôm Lăng Miên Hề quay lại: “Mau đi mời công tử Phục Trầm.” Ông ấy đã phong bế huyệt đạo của Lăng Miên Hề, nhưng máu tươi vẫn không ngừng chảy ra.


Nếu không kịp thời chữa trị, chỉ e khó giữ được tính mạng.


Bà Lăng chỉ vừa nhìn một cái đã lập tức ngất lịm đi.


Giang Họa Bình kịp thời đỡ được bà ấy, nhưng trong lòng cũng run rẩy.


Vết thương của Lăng Miên Hề quá nặng.


Làn da của thiếu nữ tái nhợt, giống như một con búp bê vải bị rách.


Lăng Trọng Lâu sa sầm mặt: “Rốt cuộc là có chuyện gì?” “Bố, là do con..." Giang Nhiên nhỏ giọng nói: “Con bị Tạ Niệm chặn đánh.” Lăng Trọng Lâu nhíu mày: “Tạ Niệm?” “Lúc này đừng nói những chuyện đó vội” Giang Họa Bình lắc lắc đầu: “Cứu Tiểu Miên trước đã.” Người hầu nhà họ Lăng cuống quýt tay chân, quản gia vội vàng đi mời Phục Trầm.


Phục Trầm vẫn luôn thường trú trong nhà họ Lăng, mấy tháng nay, y thuật và tu vi cổ võ của anh ta đã có tiến bộ không nhỏ.


Nhưng đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy vết thương nặng như thế này.


Phục Trầm cầm máu cho Lăng Miên Hề trước, rồi băng bó phần đầu cho cô ấy, im lặng một vài giâ ây: “Xin lỗi, y thuật của cháu không tỉnh, trong người cô ấy có.


một luồng nội kình rất khủng khiếp, tu vi của cháu thấp, không ép ra được.” Lăng Trọng Lâu dứt khoát: “Để tôi thử.” “Bác Lăng, bác không được.” Phục Trầm lắc đầu: “Nhất định phải là cổ y mới được, nội kình của cổ võ giả đều quá mạnh, sẽ làm vỡ kinh mạch của cô ấy ngay” Giang Nhiên quay người: “Tôi đi tìm lão tổ tông nhà họ Phục.” “Không thể đi được.” Đại trưởng lão nhà họ Lăng trầm giọng: “Ban nãy ta đã đến thông đạo nối giữa giới cổ y và giới cổ võ, nhà họ Tạ có hai vị tổ tông chấn ở đó, tu vi cổ võ đều trên ba trăm năm, căn bản không thể qua được.” Hiển nhiên, nhà họ Tạ mưu tính đã lâu, chỉ đợi ngày này.


Phục Trầm lo lắng: “Vậy Doanh tiểu thư đâu?” “Bố Doanh, cậu ấy, cậu ấy vẫn còn đang ở bên ngoài” Giang Nhiên mím chặt môi: “Cậu ấy đến khu vực chiến loạn rồi, có chạy về cũng phải mười mấy tiếng, còn kịp không?” Tất cả mọi người đều rơi vào im lặng.


Cơ thể lão tổ tông nhà họ Lăng chao đảo, biểu cảm suy sụp.


Lẽ nào, thật sự chỉ có thể giương mắt nhìn...


Lúc này cửa bỗng bị đẩy ra, một giọng nói quen thuộc vang lên.


Lạnh lùng, nhưng ẩn chứa một sức mạnh khiến người ta cảm thấy an tâm.


“Phục Trầm ở lại, những người khác ra ngoài.” Giang Nhiên quay phắt đầu lại, mừng rỡ gọi: “Bố Doanh!” “Doanh tiểu thư!” “Tử Khâm?!” Doanh Tử Khâm lau lớp mồ hôi mỏng trên trán, lấy lại nhịp thở bình thường: “Nhanh lên, đừng làm lỡ thời gian.” Lão tổ tông nhà họ Lăng là người đầu tiên phản ứng lại, lập tức dùng nội kình đưa hết mọi người ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại.


Doanh Tử Khâm ngồi xuống bên giường Lăng Miên Hà.


Cô nhìn thiếu nữ trên mặt đã không còn chút sắc máu nào, ngón tay khẽ run.


Sáng sớm nay dự cảm của cô càng thêm mãnh liệt, cũng đã nhìn thấy một vài cảnh tượng mới.


Cảnh tượng hiện ra là một khu rừng, nơi Lăng Miên Hề xảy ra chuyện trong giới cổ võ.


Cho nên cô không đến khu chiến loạn nữa, giữa chừng đổi một chiếc máy khác vòng ngược trở lại nước Hoa.


Nhưng đi không ngừng nghỉ mà vẫn đến chậm một bước.


Doanh Tử Khâm hít thở chậm lại, đeo găng tay y tế, đè nén sự căm phẫn đã lâu không xuất hiện: “Kéo.” Phục Trầm lập tức đưa kéo cho cô.


Trong căn phòng tĩnh lặng chỉ có giọng nói lạnh lẽo và bình tĩnh của cô gái.


“Kim châm” “Nhíp” “Ngân châm dài bảy tấc.” Phục Trầm nhất nhất làm theo, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi lạnh.


Tạ Niệm ra tay cực kỳ hiểm độc.


Cô ta để nội kình của mình ở lại trong người Lăng Miên Hề, luồng nội kình tàn lưu này liên tục tấn công vào lục phủ ngũ tạng của Lăng Miên Hề.


Hiển nhiên là muốn biến Lăng Miên Hề thành người thực vật.


Phục Trầm thở phào một hơi.


Nhưng cũng may, có sư tổ anh ta ở đây, trên đời này không có ai là không cứu được.


xax Đám người Lăng Trọng Lâu vẫn luôn đứng đợi ngoài cửa, thậm chí còn không dám ngồi xuống.


Mỗi một giây một phút đều là sự giày vò.


Sau ba tiếng đồng hồ, cánh cửa phòng đóng chặt cuối cùng cũng mở ra.


ŒồpfiimôereL Bà Lăng vừa mới tỉnh lại không lâu lập tức chạy lên trước, nắm chặt lấy tay cô, giọng nói nghẹn ngào: “Doanh, Doanh tiểu thư, cô nói đi, tôi chịu được.” Doanh Tử Khâm không trả lời, tránh ra nhường lối: “Bác gái vào trong đi.” Bà Lăng ngẩn người, loạng choạng mấy bước vội xông vào trong phòng.


Doanh Tử Khâm nói vậy thì Lăng Miên Hề chắc chắn đã không sao rồi.


“Bố Doanh, cậu mắng tôi đi, cậu đánh tôi đi” Đôi mắt Giang Nhiên đỏ hoe, cậu ta quỳ sụp xuống đất, giọng nói khàn đi: “Đều tại tôi, chị tôi vì bảo vệ tôi nên mới...” Nếu không có cậu ta, cho dù Lăng Miên Hề không địch lại được Tạ Niệm, cũng có thể thoát thân không chút thương tổn.


“Từ lúc nào người bị hại cũng phải tin là mình có tội?” Ánh mắt Doanh Tử Khâm lạnh lùng: “Cậu tự mình đánh mình à?” “Cậu như thế này không giống đầu gấu trong trường mà tôi quen trước đây, đừng để tôi phải nói lần thứ hai, đứng dậy.” Vành mắt Giang Nhiên càng đỏ hơn.


Cậu ta ở Thanh Trí có thể bảo vệ các bạn học khác.


Nhưng ở trong giới cổ võ, cậu ta bé nhỏ đến không chịu nổi một đòn.


“Chú Lăng, cô Giang” Doanh Tử Khâm khép cửa lại, hắng giọng nói: “Tiếp theo, cháu có chuyện quan trọng muốn nói với cô chú.” Ánh mắt của Lăng Trọng Lâu và Giang Họa Bình đều trở nên nghiêm túc.


Đây là lần đầu tiên Doanh Tử Khâm dùng giọng điệu trịnh trọng như vậy để nói chuyện với bọn họ.


“Xin hai người hãy dẫn nhà họ Lăng di cư sang giới thế tục” Doanh Tử Khâm nói với giọng điệu chậm rãi: “Nhà họ Kỷ có rất nhiều biệt viện, có thể ở mấy trăm người, chắc chắn đủ cho nhà họ Lăng dùng” Nghe thấy câu này, hai vợ chồng đều ngẩn ra.


Giang Nhiên cũng ngơ ngác: “Bố Doanh?” Giới thế tục không thích hợp cho cổ võ giả tu luyện.


Đây là lý do vì sao bao nhiêu năm nay nhà họ Lăng không dọn ra khỏi giới cổ võ.


Nếu đến giới thế tục, tốc độ tu luyện ít nhất cũng giảm xuống bốn lần.


Đúng là nhà họ Lăng vẫn luôn có ý định dọn đến giới thế tục, chỉ có điều vẫn chưa hề tiến hành.


“Cháu sẽ giải thích sau.” Doanh Tử Khâm cầm điện thoại lên, bấm một dãy số.


Đây là số điện thoại của nhóm trưởng lão Tư Pháp đường.


Mấy giây sau, cuộc gọi được nối thông, cô mở lời: “Đại trưởng lão, là tôi.” “Ồ, Doanh tiểu thư” Vẻ mặt đại trưởng lão ngay lập tức trở nên nghiêm nghị: “Các cô giải quyết xong chuyện ở bên ngoài rồi à?” Nhà họ Lăng cách Tư Pháp đường mấy trăm dặm, tin Lăng Miên Hề bị Tạ Niệm đánh trọng thương vẫn chưa truyền tới đó.


“Vẫn chưa” Doanh Tử Khâm hơi ngừng lại: “Chuyện xảy ra đột ngột, có chuyện này cần đại trưởng lão chuẩn bị ngay.” Đại trưởng lão gật đầu: “Cô nói đi, chỉ cần trong phạm vi tôi có thể làm được.” “Làm phiền đại trưởng lão, bảy ngày sau đưa toàn thể Tư Pháp đường rời khỏi giới cổ võ, đến giới cổ y cũng được, đến giới thế tục cũng được, nhưng nhất định phải phong ấn toàn bộ cửa vào giới cổ võ.” Doanh Tử Khâm nói: “Sau này nếu mãi không nhận được tin tức của tôi, cuối tháng sáu, mọi người lại quay về giới cổ võ, có lẽ khi ấy mọi chuyện đã được giải quyết xong cả rồi.” Một khi phong ấn cửa vào giới cổ võ, cho dù là Phong Tu, nếu không có chìa khóa, cũng không thể mở được thông đạo.


Cổ võ đến cùng chỉ là khai phá cực hạn của cơ thể con người, chứ không phải tu tiên như trong các quyển tiểu thuyết tu tiên đô thị, có thể phi thăng hay gì đó.


Con người có mạnh hơn nữa, cũng không thể một chưởng phá vỡ đại lục.


Doanh Tử Khâm nói một tràng khiến đại trưởng lão vẫn chưa thể phản ứng lại ngay được.


Trong lòng ông ấy có một dự cảm không lành, trái tim co thắt lại: “Doanh tiểu thư, cô muốn làm gì?” Dọn ra khỏi giới cổ võ, là hạ hạ sách.


Doanh Tử Khâm ngẩng đầu, nhìn về phía nhà họ Tạ.


Cô vân vê ống tay áo, nói một cách thản nhiên: “Tôi đi giết Tạ Niệm.”


  • Trước
  • Sau