Chương 667 Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


[/1/49//178°1‹YÁ THỰC LỰC CỦA DOANH TỬ KHÂM, GIAO CHIẾN VỚI TẠ NIỆM rong phòng họp hoàn toàn yên tĩnh.


Licinius nhíu mày.


Thực lực của Bạch Giáng vẫn luôn là một điều bí ẩn.


Bao gồm cả lai lịch của bà ấy.


Bạch Giáng rõ ràng không phải là cổ võ giả, cũng không hề sử dụng một loại thuốc cấm nào.


Nhưng võ lực của bà ấy lại rất cao, hơn nữa thực lực này không thuộc về tông sư cổ võ.


Sau khi Licinius tiếp nhận chức cục trưởng IBI từ người tiền nhiệm đã đặc biệt điều tra thân thế của Bạch Giáng.


Tuy nhiên, trong kho tư liệu lại không có ghi chép gì về Bạch Giáng từ khi sinh ra đến năm hai mươi tuổi, giống như trước đây bà ấy không hề tồn tại.


Nhưng sau khi Licinius thông qua Phó Quân Thâm biết về thành Thế Giới, cuối cùng anh ta đã hiểu rõ.


Có lẽ, Bạch Giáng đến từ thành Thế Giới.


Nhưng mà, có lẽ ngay cả bản thân Bạch Giáng cũng không biết rõ về chuyện.


này.


Bởi vì bất kể là chủ động lựa chọn hay bị ép rời khỏi thành Thế Giới đều sẽ bị xóa bỏ ký ức.


Ví dụ như Simon Brand.


Licinius hơi lo lắng.


Thành Thế Giới đối với bọn họ mà nói là một nơi hoàn toàn mới lạ, không ai biết được người ở thành Thế Giới có thực lực chân chính thế nảo.


Trong IBỊ, có rất ít người có thể đánh ngang tay với Bạch Giáng.


Ngoại trừ Phó Quân Thâm, tất cả những người từng giao đấu với bà ấy đều đã thua.


Cũng bởi vì Phó Quân Thâm thắng bà ấy, nên Bạch Giáng đã dẫn dắt các đặc công dưới trướng mình đứng về phía Phó Quân Thâm trong cuộc bạo loạn ở IBI vài năm trước.


Sau khi làm việc với Bạch Giáng nhiều năm như vậy, Licinius hiểu rõ bà ấy là người như thế nào.


Có thể nói bà ấy là người nhiệt tình, vì bà ấy đã giúp rất nhiều người đến IBI nhờ giúp đỡ.


Nhưng nói bà ấy là kẻ máu lạnh và tàn nhẫn cũng không sai, bởi Bạch Giáng đã cắt đứt mọi tình cảm cá nhân và chỉ phục vụ cho IBI.


“Buộc tóc đã” Doanh Tử Khâm cột tóc đuôi ngựa, lộ ra cái cổ trắng nõn, rồi đưa tay: “Mời.” “Quyết đoán đấy” Sắc mặt Bạch Giáng cũng dịu hơn vài phần: “Lên.” “Không phải chứ, đây là...” Anthony đang định tiến lên ngăn cản thì bị Licinius kéo lại.


Anh ta nói nhỏ: “Cậu cho rằng trưởng quan không cân nhắc đến chuyện này sao?


Chớ có nhiều chuyện.” Anthony chỉ có thể câm miệng.


Một số đặc công cấp S xếp gọn bàn ghế sang một bên, để ra khoảng không vừa đủ.


Cũng ngay vào thời khắc đó, Bạch Giáng động thủ.


Chiêu thức của bà ấy không hề hoa lệ, chỉ là xuất chưởng rất đơn giản.


“Uỳnh!” Doanh Tử Khâm đưa tay, trực tiếp đỡ lấy một chưởng này.


Nhìn thấy cô gái dễ dàng ngăn trở như vậy, Bạch Giáng khẽ “Ồ” một tiếng.


Nhưng bà ấy không hề dừng lại, tốc độ tấn công cũng nhanh hơn, lực độ cũng dần dần tăng lên.


Hai người chỉ đánh tay không, không sử dụng bất kỳ loại binh khí nào, nhưng rõ ràng là một cuộc đánh nhau, lại đẹp giống như là đang múa.


Vòng eo của cô gái vô cùng mềm mại, cô thực hiện những động tác rất hờ hững.


Hích cùi chỏ!


Đá xoáy!


Các đặc công cấp S được đào tạo bài bản đã chết lặng và bắt đầu tự hỏi liệu có phải bọn họ đã tham gia huấn luyện giả hay không.


Ba phút sau.


Cô gái đặt một tay trước cổ Bạch Giáng, tay còn lại chặn đứng một chưởng mà bà ấy đánh đến.


Ánh mắt của Bạch Giáng biến đổi.


Doanh Tử Khâm buông tay bà ấy ra, lui về phía sau một bước, không nhanh không chậm nói: “Bà Bạch Giáng, đã nhường rồi.” Bạch Giáng là đặc công cấp SS, kinh nghiệm đối chiến rất cao.


Người khác nhìn không ra, nhưng bà ấy hiểu rõ, đây chỉ là một cuộc chiến ngắn ngủi trong ba phút nhưng nếu đây là ở trên chiến trường thực sự, có lẽ bà ấy đã chết cả năm mươi lần rồi.


Kỹ năng chiến đấu của Doanh Tử Khâm quá mạnh.


Hầu hết mọi chiêu thức đều nhắm thẳng vào chỗ hiểm của đối thủ nhưng đồng thời cũng không để lộ điểm yếu của bản thân.


Một chiến binh thiên tài, cũng là một sát thủ thiên tải.


bsioaniinsninrzpIcrrel “Tôi thua rồi” Bạch Giáng nắm chặt lấy bàn tay đang đưa đến của Doanh Tử Khâm, đứng lên, sắc mặt nghiêm túc: “Tôi rút lại quan điểm của mình, cô không phải là bình hoa di động.” Doanh Tử Khâm hơi nhíu mày: “Cảm ơn khen ngợi.” “Khen ngợi?” “Ừm, bà khen tôi xinh đẹp.


Rất có mắt nhìn.” Bạch Giáng: “..." “Rất tốt rất tốt” Bạch Giáng đột nhiên nở nụ cười: “Nếu như sau này cậu ấy bắt nạt cô, hãy nói cho tôi biết, tôi còn có phiếu tái bầu cử trưởng quan cao nhất của IBI, tôi sẽ mang theo những đặc công cấp S khác tới bầu chọn cho cô.” “Chứng minh cho họ thấy rằng phụ nữ chúng ta không hề thua kém đàn ông” Licinius: “..” Anthony: “...” Mấy đặc công cấp S khác: “..." Bọn họ chỉ có thể lặng lẽ châm một ngọn nến thay cho trưởng quan nhà mình.


Doanh Tử Khâm không có hứng thú với vị trí đứng đầu IBI, cô nhướng mắt nói thẳng: “Bà Bạch Giáng, bà đã từng nghe nói đến thành Thế Giới chưa?” Tố chất thân thể của Bạch Giáng hoàn toàn không phải là dựa vào dùng thuốc cấm mới có được.


Hơn nữa, cô cũng không cảm nhận được một chút nội kình nào trong cơ thể của Bạch Giáng.


Chỉ có thể là công nghệ gen của thành Thế Giới.


“Thành Thế Giới?” Bạch Giáng nhíu mày, lắc đầu: “Chính là tin tức mà các người gửi về trước đó sao?


Tôi chưa từng nghe thấy bao giờ.” “Chờ một lát.” Doanh Tử Khâm ấn vào tai nghe: “Tôi mời bà Bạch Giáng đi gặp một người.” Vài phút sau, cửa phòng họp lại bị đẩy ra.


Sinai thò đầu vào thăm dò, cuối cùng chậm rãi đi vào.


“Chị dâu, hai người có cả con rồi à?” Anthony kinh ngạc: “Có điều tại sao mắt của cô bé này lại có màu xanh lam thế?” Licinius ôm lấy đầu: “Trời ạ...” Tại sao lại có kẻ ngốc trong số các đồng nghiệp của anh ta thế này.


Doanh Tử Khâm không để ý đến Anthony, mà hỏi: “Sinal, cô từng gặp người này chưa?” “Hả?” Sinai ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Bạch Giáng một hồi, vẻ mặt thay đổi: “Bà vẫn chưa chết?” Bốn chữ này trực tiếp xác nhận lai lịch của Bạch Giáng.


Ánh mắt của Doanh Tử Khâm hơi ngưng lại: “Cô rất kinh ngạc khi bà ấy không chết?” “Đương nhiên kinh ngạc.” Sinai bấm đồng hồ đeo tay của mình: “Nhìn xem, bà ấy là một trong những thí nghiệm gen đầu tiên của viện nghiên cứu có mật danh là số 7.” “Nhưng nhóm người thí nghiệm gen đầu tiên không đáp ứng đúng yêu cầu của viện nghiên cứu, nên toàn bộ đã thất bại.” Một hình chiếu 3D lơ lửng hiện ra trước mặt mọi người.


Trong hình chiếu 3D, Bạch Giáng mặc áo trắng của phòng thí nghiệm và nằm trong cabin thí nghiệm.


Hai mươi năm trước, vào đầu thế kỷ 20, thành Thế Giới bắt tay vào kế hoạch cải tạo gen của con người.


Những lời này vừa dứt, tất cả mọi người đều bị sốc.


Sắc mặt Bạch Giáng biến đối: “Tôi vốn là cư dân của thành Thế Giới?” “Tôi không biết tại sao thí nghiệm trên người bà lại thất bại, nhưng viện nghiên cứu không tiêu hủy bà” Sinai nói: “Với tác phong của bọn họ, đáng lẽ không nên để bà ra ngoài.” Doanh Tử Khâm gõ bàn một cái nói: “Chỉ là một sản phẩm thất bại.” Sản phẩm thất bại đã có thể sánh ngang với các tông sư cổ võ.


Thành Thế Giới quả nhiên không thể dò được.


“Đến khu chiến loạn trước.” Doanh Tử Khâm đứng lên, nhẹ nhàng nói: “Chuyện này tạm thời để lại sau đã.” Bạch Giáng cúi chào đầu tiên: “Vâng!” Hôm sau.


Sáng sớm.


Lăng Miên Hề đưa Giang Nhiên đi Tư Pháp đường.


“Chị đưa em đến đây thôi” Cô ấy đút hai tay vào túi quần, dừng lại ở cổng thành: “Tự đi đi nhé.” Giang Nhiên thắc mắc: “Không phải hôm qua chị còn nói sẽ đến Tư Pháp đường tham gia thi đấu võ đài để tăng thực lực hay sao?” “À, là do A Doanh bảo chị phải ở nhà” Lăng Miên Hề nói: “Cho nên chị sẽ không đi ra khỏi địa bàn của nhà họ Lăng, đợi cô ấy đến rồi nói.” “Bảo chị phải ở trong nhà?” Giang Nhiên cảm thấy khó hiểu: “Được, em đi đây.” Lăng Miên Hề vẫy vẫy tay, quay người trở về thành.


Sau khi nhà họ Lăng hợp tác với giới cổ y, thành trì của bọn họ đã phồn vinh hơn rất nhiều.


Lăng Miên Hề mua vài cái túi thơm, chuẩn bị trở về.


Nhưng vào lúc này, tai cô ấy chuyển động, nghe thấy một số âm thanh từ phía xa.


Sắc mặt Lăng Miên Hề biến đổi.


Cô ấy dừng lại, không tiếp tục đi về phía nhà họ Lăng mà xoay người bước ra khỏi cổng thành, nhanh chóng rời đi.


Trong mười giây, cô ấy đã chạy được ba trăm mét.


Còn chưa kịp nhìn xem người đối diện là ai, Lăng Miên Hề đã nắm chặt lòng bàn tay của mình thành nắm đấm và tấn công.


“Uỳnh”" Hai nắm đấm đụng nhau, đôi bên đều lui về phía sau mấy bước.


Nhưng Lăng Miên Hề vẫn đứng ở trước mặt của Giang Nhiên, ánh mắt lạnh như băng: “Tạ...


Niệm!” “Chị” Giang Nhiên cắn răng: “Chị không cần lo cho em.” Lăng Miên Hề cười lạnh: “Ngậm miệng lại cho chị.” Trên mặt đất là thi thể của một đội hộ vệ nhà họ Lăng.


Tất cả đều chết vì bảo vệ Giang Nhiên.


Đôi môi đỏ mọng của Tạ Niệm cong lên, cười đến là kiêu ngạo: “Lăng Miên Hề, tôi không định làm gì cô, nhưng không có cách nào, ai bảo bạn trai cô lại rất vừa mắt tôi chứ?” “Con người của tôi vốn không thích chia sẻ bất cứ điều gì với người khác nên trước sau gì cũng phải giải quyết cô.” Lời còn chưa nói hết, Tạ Niệm đã bắt đầu.


Thế nhưng cô ta không tấn công Lăng Miên Hề, mà nhắm vào Giang Nhiên.


Giang Nhiên đúng là thiên tài cổ võ, nhưng nội kình của cậu ta đã bị bạo loạn một thời gian dài.


Hơn một năm trước, sau khi Doanh Tử Khâm chữa trị cho cậu ta khỏi hẳn, cậu ta mới bắt đầu chính thức tu luyện, muộn hơn các cổ võ giả khác mười mấy năm.


Tu vi hoàn toàn không thể so sánh với Tạ Niệm đã bắt đầu tu luyện từ nhỏ.


Tạ Niệm chỉ dựa vào chưởng phong đã có thể khiến cho lục phủ ngũ tạng của Giang Nhiên đảo lộn.


Đây chính là sự áp chế tuyệt đối của cổ võ giả cấp cao với cổ võ giả cấp thấp.


Lăng Miên Hề vừa cản đòn, vừa dẫn Giang Nhiên lui về phía sau.


Nhưng đồng thời, để bảo vệ Giang Nhiên, cô ấy cũng phải hứng chịu rất nhiều đòn tấn công từ Tạ Niệm.


Có máu chảy xuống từ khóe miệng cô ấy.


Thấy vậy, Tạ Niệm nở nụ cười: “Lăng Miên Hề, cô không cần phải quan tâm đến cậu ta.


Cô biết rõ mình có thể bỏ trốn, chỉ cần không quan tâm đến cậu ta.” Lăng Miên Hề không nói chuyện, vẫn tiếp tục đỡ đòn tấn công của Tạ Niệm.


Nội kình của hai người va chạm, dòng không khí dao động, trên không trung có tiếng nổ vang.


Tạ Niệm tấn công một cách điên cuồng.


Cuối cùng, Lăng Miên Hề đã tìm thấy một sơ hở.


Cô ấy giơ tay lên, đánh một chưởng vào lưng Giang Nhiên, trực tiếp đưa cậu ta qua bên bờ sông đối diện: “Giang Nhiên, chạy đi!” Cùng lúc đó, cô ấy cứ thế nhận một chưởng của Tạ Niệm, một ngụm máu phun ra, bắn tung tóe trên mặt đất.


Sắc mặt Giang Nhiên đại biến: “Chị ơi!” Lăng Miên Hề hít sâu một hơi, ánh mắt sắc bén: “Giang Nhiên, chạy đi!


Chị nói lại lần nữa, mau chạy đi!


Em định chết ở đây à?” “Em đã quên lời chị nói với em rồi hay sao?


Nam tử hán đại trượng phu, quân tử báo thù mười năm không muộn, em còn phải vực dậy nhà họ Lăng!” Giang Nhiên nghiến răng, trong cổ họng phát ra tiếng nấc nghẹn ngào, xoay người bỏ chạy.


Cậu ta dùng tốc độ nhanh nhất chạy về nhà họ Lăng.


Giang Nhiên kìm nước mắt, hai mắt đỏ hoe: “Chị ơi, chị đợi em, cố gắng chống đỡ, bây giờ em sẽ đi tìm người!” Hộ vệ đứng bên cạnh xin chỉ thị của Tạ Niệm: “Đại tiểu thư, cùng nhau giải quyết không?” Tạ Niệm liếc nhìn Giang Nhiên đang chạy về phía xa, cũng không để ý lắm.


Cô ta không quan tâm, khinh thường chế nhạo: “Để cho cậu ta chạy, cho cậu ta đi gọi viện binh, ta còn muốn xem cậu ta có thể gọi được viện binh nào đến, dám ra tay với ta ư?” Đương nhiên, với tu vi hai trăm năm của lão tổ tông nhà họ Lăng thì giết cô ta là việc dễ dàng.


Nhưng lão tổ tông nhà họ Lăng có dám không?


Lão tổ tông nhà họ Lăng làm sao có thể vì Lăng Miên Hề mà bỏ qua tính mạng của hàng trăm người trong nhà họ Lăng để đối đầu với Tạ Hoán Nhiên?


Hôm nay, cho dù cô ta có giết con cháu trực hệ của nhà họ Lâm và nhà họ Nguyệt thì hai gia tộc này cũng không dám ho he gì.


Trong giới cổ võ, nhiều cổ võ giả có tu vi cổ võ cao hơn Tạ Niệm, nhưng không ai dám giết cô ta, bởi vì không có ai dám đón nhận sự trả thù điên cuồng của Tạ Hoán Nhiên.


Ngay cả Trình Viễn thì nhiều nhất cũng chỉ dám đánh cô ta trọng thương.


Nếu Trình Viễn thật sự muốn giết cô ta, liên minh võ đạo không ai có thể sống sót.


Tạ Niệm cong môi, không còn che đậy, đòn tấn công càng thêm tàn nhẫn.


Mỗi một chiêu đều nhắm thẳng vào chỗ hiểm của Lăng Miên Hề.


Giang Nhiên không dám quay đầu lại, cậu ta dốc sức liều mạng chạy, che miệng lại để cho mình không khóc thành tiếng.


Cậu ta chỉ hận rằng mình quá yếu và không đủ sức để chống lại Tạ Niệm.


Lăng Miên Hề vừa cười, vừa từ từ lau đi vết máu ở khóe miệng, lưng vẫn thẳng.


tắp: “Chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?” Ánh mắt của Tạ Niệm dần dần tối sầm lại.


Cô ta là nửa bước tông sư cổ võ, hiện tại tu vi cổ võ của cô ta đã đột phá mức tám mươi năm.


Lăng Miên Hề thậm chí chưa đạt đến bảy mươi năm.


Làm sao có thể chống đỡ lâu như vậy.


Mặc dù Tạ Niệm đang có ý tưởng mèo vờn chuột, nhưng cô ta cũng không có nhiều thời gian như vậy để vui đùa.


Cô ta cười giễu cợt: “Lăng Miên Hề, đến đây là chấm dứt thôi, tôi sẽ tiễn cô đến Tây Thiên.” Tạ Niệm tập trung tất cả nội kình của mình và tấn công vào trái tim của Lăng Miền Hề.


Lăng Miên Hề cắn răng, nuốt hết tất cả máu tươi vào trong theo đúng nghĩa đen.


Cô ấy trừng mắt lên, chắc Giang Nhiên đã trở về thành.


Lăng Miên Hề thở phào nhẹ nhõm, vươn người thả lỏng, kéo theo đó là sự mệt.


mỏi bao trùm.


Ít nhất thì em trai cô ấy cũng không có chuyện gì.


Cô ấy đã có thể yên tâm.


Lúc này, một tiếng gầm giận dữ vang lên.


“Tạ Niệm!” “Chị ơi!” Tạ Niệm liếc nhìn các trưởng lão và lão tổ tông của nhà họ Lăng đang chạy đến, lau đi vết máu của Lăng Miên Hề trên mặt mình.


Cô ta liếm môi, cười khanh khách: “Coï như số cô gặp may!” Tạ Niệm phủi tay, để cho hộ vệ ném Lăng Miên Hề đang trọng thương gần chết.


xuống đất.


Cô ta quang minh chính đại kiêu ngạo rời đi trước mặt tất cả người nhà họ Lăng.


  • Trước
  • Sau