Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
[/1/49//178555 1 ELIZABETH, CÔ TỈNH LẠI CHƯA?
BỐ RUỘT a trăm hai mươi bài luận văn bị mua bán, mức giá cao nhất lên B đến ba trăm triệu đô la Mỹ.] Bên đưới dòng tiêu đề lớn này, liệt kê ra một danh sách tên dài.
Mà xếp ngay đầu tiên, chính là Elizabeth Laurent.
Trên báo viết rất rõ ràng chuyện cô ta đã đưa ra mức giá cao ba trăm triệu đô la Mỹ, mua một bài luận văn, còn cắn ngược bảo Doanh Tử Khâm sao chép của mình.
Giới học thuật có tạp chí và báo giấy riêng, dùng để công bố tiến độ của các đề tài nghiên cứu.
Đây là lần đầu tiên cả tờ báo chỉ dùng để tố cáo việc mua bán luận văn.
Khuôn mặt Elizabeth thoắt trắng thoắt xanh.
Cô ta đột nhiên hét lên một tiếng, xé vụn tờ báo trong tay thành nhiều mảnh.
“Có xé cũng vô dụng” Jose nhìn bộ dạng sức cùng lực kiệt của cô ta, thản nhiên nói: “Tờ báo này đã được phát hành khắp giới học thuật rồi, trên các trang mạng lớn cũng có, thể diện của gia tộc Laurent bị cô làm cho mất sạch cả rồi!” Anh ta lại móc ra một tập tài liệu, đưa qua cho Elizabeth: “Hôm qua tôi ở trong phòng thí nghiệm của giáo sư Hickman, tiện thể đem về cho cô văn bản khai trừ.” “Bởi vì lý do cá nhân, giáo sư Hickman sẽ truy cứu trách nhiệm đến cùng, cô cứ bình tĩnh đợi đi.” Elizabeth ngấng phắt đầu dậy, đôi mắt đỏ hoe: “Nói đi!
Có phải anh muốn kể lại chuyện này cho chủ nhân, để ngài ấy trừng phạt tôi không?” Nghe thấy vậy, Jose dừng bước.
Anh ta quay đầu lại, nở một nụ cười mỉa mai: “Elizabeth, đừng đề cao mình quá.” Elizabeth sững người, giọng nói lạnh hẳn đi: “Jose, anh có ý gì?” “Đừng nói cô không phải là gia chủ, cho dù cô là gia chủ, đối với chủ nhân mà nói, chuyện của cô cũng chẳng đáng lưu tâm tới” Jose lạnh lùng nói: “Các trưởng lão muốn cầu kiến chủ nhân, cũng phải đăng ký rất lâu, cô nghĩ mình đáng để tôi đích thân chạy đến trước mặt chủ nhân báo cáo lại hay sao?” “Chủ nhân sẽ bớt chút thời gian quý báu của ngài để quản cô chắc?
Tôi khuyên cô cũng đừng đi quấy rầy chủ nhân, chủ động nạp mạng mà làm gì.” Anh ta nói xong câu này thì quay đầu đi thẳng.
Elizabeth vẫn còn đờ đẫn đứng tại chỗ.
Mấy phút sau, dường như cô ta nhớ ra gì đó, lập tức chạy lên thư phòng trên tầng mở máy tính ra.
Đúng như Jose nói, trên trang mạng chính thống quả nhiên cũng đã đăng tin tức liên quan.
Các giáo sư và các chuyên gia học thuật kia có thể không dùng các phần mềm xã hội khác, nhưng tin tức trên các trang mạng học thuật thì họ chắc chắn sẽ xem.
Cái tên Elizabeth Laurent này quả thật đã chìm trong bể tủi nhục, tiếng xấu lan truyền khắp giới học thuật.
Cơ thể Elizabeth mềm nhũn, cô ta ngồi bệt xuống đất.
Con đường nghiên cứu của cô ta đã bị chính tay cô ta bịt kín lại rồi.
x.* Cùng lúc đó, trong phòng ăn của khách sạn ở nước ].
Sinai không quen ăn đồ ăn châu Âu.
Cô ấy lấy cái túi gấp đựng đồ ăn của mình, bảy cả mười món ăn bên trong ra.
"Thức ăn lấy ra đều còn nóng, màu sắc hương vị đều hoàn hảo.
Doanh Tử Khâm trầm tư.
Các kỹ thuật công nghệ khác cô đều không có hứng thú, nhưng ngón nghề bảo.
quản thức ăn này thì cô cũng khá muốn học.
Cô bị Phó Quân Thâm chiều hư, thành ra bây giờ ăn uống cũng hơi kén chọn.
Sinai vẫy tay: “Ăn đi, đừng khách sáo, đợi tôi đưa hai người đến thành Thế Giới, sẽ mời hai người ăn những món ngon số một.” Nói rồi, cô ấy bỗng lộ vẻ mất mát: “Nếu chị dâu tôi không hôn mê thì tôi đã có thể cho hai người nếm thử tay nghề của chị ấy rồi.” Phó Quân Thâm ngước mắt lên: “Sao chị dâu cô lại hôn mê?” Sinai mím môi: “Bị đả kích tỉnh thần, chị dâu tôi tưởng mình sinh ra một cái thai chết, trùng hợp là anh cả tôi lại mất tích ngay lúc đó, cho nên chị ấy đã mất.
đi ý chí cầu sinh, đến bây giờ vẫn là người thực vật” Bàn tay Doanh Tử Khâm hơi khựng lại: “Tưởng là thai chết?” “Đúng thế, nhưng tôi chắc chắn không phải, cháu gái tôi nhất định vẫn còn sống” Sinai cúi đầu xuống: “Nhưng tôi đã tìm mười năm rồi mà vẫn chưa tìm thấy, nếu tìm được con bé thì nhất định có thể đánh thức chị dâu tôi.” Gia tộc Lineger đã tìm đủ mọi cách, từ mời thôi miên sư, bác sĩ đến luyện kim thuật sư, cũng đều không thể làm cho đại phu nhân tỉnh lại.
Thôi miên sư số hai mà bọn họ mời từ Trái đất tới nói rằng, đây là tâm bệnh.
Tâm bệnh thì phải dùng tâm dược.
Đại phu nhân đã không muốn tỉnh lại thì có dùng ngoại lực cưỡng ép thế nào cũng không thể khiến bà ấy thức tỉnh.
Doanh Tử Khâm trầm ngâm giây lát: “Nếu vậy, tôi có thể khám thử cho chị dâu cô xem sao.” Lựa chọn giữa tìm người và cứu người, cô vẫn sẽ chọn cái đằng sau.
Dù sao nếu không có bất kỳ thông tin gì, muốn tìm một người không khác gì mồ kim đáy bể.
Sinai không mấy kỳ vọng, nhưng vẫn gật đầu: “Được.” “Mười năm?” Phó Quân Thâm nhấc mí mắt lên: “Tuổi thật của cô bao nhiêu rồi?” Sinai đút tay vào túi, hếch cằm: “Tôi hai mươi sáu, lớn hơn hai người đúng chứ?” “Cái đó...” Phó Quân Thâm biếng nhác: “Thì chưa chắc.” Doanh Tử Khâm hơi nheo mắt lại: “Vậy là cô đã dùng thuốc luyện kim?” §Sinai cúi đầu, im lặng trong chốc lát: “Đúng, thành ra đến giờ tôi vẫn chưa khôi phục lại thân xác và tuổi tác bình thường, loại thuốc luyện kim này đã cố định luôn tuổi tác và thể hình của tôi rồi.” Ánh mắt của Doanh Tử Khâm hơi rung động.
Bây giờ cô đã biết thuật luyện kim của Trái đất đến từ đâu rồi.
Dễ thấy, thuật luyện kim được truyền vào Trái đất từ thành Thế Giới.
Bởi vì loại thuốc luyện kim mà Sinai nói, trước mắt không có trong giới luyện kim.
Ngoại trừ việc thu nhỏ thân xác lại như cải lão hoàn đồng, thì loại thuốc này chẳng phải có thể khiến con người đạt đến ngưỡng bất tử ư?
Hơn nữa, vụ nổ xảy ra ở thành phố đại học khi trước cũng sử dụng loại bom luyện kim mà bọn họ chưa thấy bao giờ.
Doanh Tử Khâm suy nghĩ một lát: “Có phải cư dân của thành Thế Giới thường xuyên lui tới Trái đất không?” “Đâu có, chín mươi chín phần trăm sẽ không đến đâu.” Sinai nhún vai: “Trình độ khoa học của các người hiện giờ, đều là những điều mà bọn tôi đã từng trải qua” “So với thành Thế Giới, các người lạc hậu hơn rất nhiều, cũng giống như các người có ai muốn đến xã hội nguyên thủy không?” “Nhưng mà cô cũng nhắc nhở tôi đấy, đúng là có người lựa chọn từ bỏ cuộc sống ở thành Thế Giới để đến Trái đất.” Cô ấy lại nói: “Tôi từng nghe nói đến một người.” Doanh Tử Khâm ngẩng đầu: “Ai?” “Không biết hai người có biết người này không nữa” Sinai xoa xoa cằm: “Bởi vì đã là chuyện của mấy thế kỷ trước rồi, tôi cũng không đặc biệt đi tìm hiểu tin tức về ông ấy.” Ngừng một lúc, cô ấy mới nói tiếp: “Người đó tên là Simon Brand.” Ánh mắt của Doanh Tử Khâm khẽ thay đổi: “Cô nói ai cơ?” “Simon Brand” Sinai lặp lại lần nữa: “Ở thành Thế Giới, ông ấy cũng là một nhà khoa học có tiếng, nhưng về sau ông ấy yêu cầu được đi ra bên ngoài, cũng chính là Trái đất, Viện hiền giả không có cách nào, chỉ có thể thả cho ông ấy đi.” “Viện hiền giả xóa bỏ tất cả những ký ức có liên quan đến thành Thế Giới của ông ấy, đồng thời cấm ông ấy không bao giờ được bước chân vào thành Thế Giới nửa bước.” Doanh Tử Khâm nói khẽ: “Thảo nào.” Thảo nào vào thế kỷ thứ 17, mà Simon Brand đã có thể tạo ra những bản vẽ vượt xa khoa học kỹ thuật của thời đại bấy giờ như tàu vũ trụ.
Bởi vì ông ấy là cư dân của thành Thế Giới.
Thế kỷ 17 của Trái đất, cách cuộc cách mạng công nghiệp đến hơn một trăm năm, tới động cơ hơi nước còn không có.
Nhưng thành Thế Giới đã sở hữu công nghệ đưa con người lên mặt trăng.
Vượt trội rất xa.
“Thực ra thành Thế Giới cũng giống như giới cổ võ, cũng nằm trên Trái đất” Sinai chống cằm: “Nhưng bọn tôi đã quen gọi là Trái đất của các người, tôi không phải người ngoài hành tỉnh gì đâu nhé, bọn họ xấu mù.” Doanh Tử Khâm khẽ gật đầu: “Tôi biết rồi.” “Ài, hôm qua vui quá quên mất tiêu, tôi có ảnh của đại gia trưởng gia tộc họ Ngọc đấy.” Sinai xoay đồng hồ đeo tay: “Cho hai người xem này, đừng nhận nhầm người đấy.” Sau khi chiếc đồng hồ được vặn chốt, trên màn hình xuất hiện hình ảnh 3D lập thể của một người.
Sinai lại bấm mấy cái vào không trung, hình người chuyển động theo động tác của tay cô ấy.
Để bảo đảm Doanh Tử Khâm và Phó Quân Thâm có thể quan sát được người này từ tất cả các góc độ.
Người đàn ông mặc đồ ky sĩ, tay cầm bội kiếm.
Đường nét khuôn mặt sắc bén, phong độ ngời ngời.
Toàn thân ông ấy toát ra một thứ khí thế mà chỉ có người đã ngồi lâu trên vị trí cao mới có.
Bên dưới còn có một hàng chữ lơ lửng.
[Ngọc Thiệu Vân] “Ấy” Sinai nhìn sang Phó Quân Thâm: “Bỗng dưng tôi phát hiện cậu trông hơi giống ông ta đấy!” Phó Quân Thâm không nói gì.
Anh nhìn hai chữ “Thiệu Vân”, đôi đồng tử màu hổ phách nhạt dần sẫm màu.
Thì ra là vậy.
Phó Lưu Huỳnh đặt cho anh cái tên này, không phải chỉ có ý nghĩa là “ánh mặt trời trong vực sâu”.
Mà còn là niềm nhớ nhung của bà với người yêu.
Bây giờ có thể hoàn toàn chắc chắn.
Đại gia trưởng của gia tộc họ Ngọc, chính là bố ruột của anh.
EDmocroibholir5nyihamiciierniamirorToifchscrcDsnfchrmbillsTsnpita “Vậy thì hai người phải cố gắng lên đấy, tìm ông ta báo thù không dễ đâu” Sinai thu lại hình ảnh trên màn chiếu, nghĩ một lúc: “Nhắc mới nhớ, ông ta còn có một tin đồn tình ái.” “Hơn hai mươi năm trước thì phải, tôi nghe nói người phụ nữ của ông ta đã phản bội ông ta, khiến ông ta bị rơi vào vòng vây của địch, trọng thương gần chết, cũng may người của Viện hiền giả đích thân ra tay, mới cứu được ông ta M3 “Về sau người phụ nữ đó đã đi đâu thì tôi không biết, tôi cũng chỉ nghe trưởng bối trong gia tộc kể lại thôi, có lẽ cũng đã chết rồi.” Chuyện này đối với gia tộc họ Ngọc mà nói, chắc chắn là một vụ bê bối.
Gia tộc Lineger cũng chỉ là nghe nói, chứ không biết được tình hình cụ thể.
Huống hồ là những cư dân khác của thành Thế Giới.
Ánh mắt Doanh Tử Khâm chững lại: “Là bác gái?” Mốc thời gian đã khớp.
Phó Quân Thâm hơi cau mày: “Theo cách nhìn của bọn họ, thì đúng.” Iih6iirmiRrQnihiBnpmfiftGnBa,znihnốtt rũ.
Không thể có chuyện bà phản bội chồng mình.
“Có thể trong chuyện này còn ẩn tình gì đó chăng.” Doanh Tử Khâm nhíu mày: “Chúng ta phải đi điều tra rõ ràng trước đã.” Phó Quân Thâm chỉ cười, không lên tiếng.
*Ồ, phải rồi” Sinai vỗ trán: “Tuy rằng hai người chắc chắn không có bản lĩnh tìm ông ta báo thù, nhưng người của Viện hiền giả thì có thể đấy.” “Bọn họ đều có năng lực đặc thù, ở trước mặt bọn họ, người của hai gia tộc bọn tôi cũng chỉ là người bình thường thôi, bọn họ chỉ cần phất tay một cái, là cả gia tộc họ Ngọc có thể sẽ bị diệt vong.” Nhưng có thể dễ quen biết với người của Viện hiền giả như vậy tư?
Hơn nữa, sao Viện hiền giả có thể vì cư dân đến từ Trái đất mà phế bỏ đại gia trưởng của gia tộc họ Ngọc?
Sinai cũng chỉ tiện miệng nói vậy thôi, chứ không hề mong đợi gì.
x.* Thành Thế Giới.
Nền văn minh nhân loại đã phát triển đến tột bậc.
Gia tộc họ Ngọc.
Tuy người đàn ông đã gần năm mươi, nhưng khuôn mặt vẫn trẻ trung như trước.
Khí thế áp bách, không khác gì thần minh.
Ngọc Thiệu Vân, đại gia trưởng nhiệm kỳ này của gia tộc họ Ngọc.
“Đại gia trưởng.” Quản gia rất cung kính nói: “Lão phu nhân mời người qua đó một chuyến.” Thiệu Vân đi cùng quản gia.
Trên sân thượng lộ thiên, bà cụ Ngọc lần Phật châu trong tay, từ tốn lên tiếng: “Nghe nói, mấy tháng trước con đã đến Trái đất, còn tới nước Hoa?
Bây giờ lại muốn đi?” Ngọc Thiệu Vân hơi chững người: “Vâng.” “Quản nhiên là vậy” Bà cụ Ngọc nhắm mắt lại, giọng nói lành lạnh: “Hơn hai mươi năm rồi, ta tưởng con đã cam tâm tình nguyện chấp nhận việc liên hôn của gia tộc, sinh con đẻ cái, quên hết những chuyện trước đây, kết quả, con vẫn còn nhớ như in.” Ngón tay của Ngọc Thiệu Vân co lại thật chặt, gân xanh nổi lên, gần ra từng chữ: “Cô ấy đã sinh cho con một đứa con.” Nếu khi đó, ông biết Phó Lưu Huỳnh đang mang thai, bất kể xảy ra chuyện gì, bất kể ra sao, ông cũng không để bà ấy rời đi.
Bàn tay đang cầm Phật châu của bà cụ Ngọc bỗng nắm chặt lại, cất tiếng cười lạnh: “Một đứa con đã đủ để con mềm lòng rồi?
Có bao nhiêu người xếp hàng.
muốn sinh con cho con, mà con phải tiếc một đứa này?” “Hơn nữa, con đừng quên, con đã có con trai rồi, con đặt nó ở đâu hả?” Ngọc Thiệu Vân mím chặt môi, hàm dưới căng chặt.
Bà cụ Ngọc lạnh giọng nói: “Cô ta đã phản bội con, hại con suýt nữa mất đi tính mạng, con không giết cô ta mà đuổi cô ta ra khỏi thành Thế Giới đã là nhân từ lắm rồi” Khi đó nếu bà ta biết Phó Lưu Huỳnh đến từ nước Hoa chứ không phải cư dân bản địa của thành Thế Giới, thì bất kể thế nào cũng sẽ không để Ngọc Thiệu Vần tiếp xúc với Phó Lưu Huỳnh.
Ngọc Thiệu Vân không trả lời câu hỏi của bà ta, nhưng lại kiên quyết với điều mình nói lúc trước: “Con nhất định phải đón con trai con trở về.” Bà cụ Ngọc tức điên người.
Thiệu Vân đứng dậy: “Con đi trước đây.” “Được, mẹ đồng ý với con” Ánh mắt bà cụ Ngọc rực lửa, bà ta lạnh nhạt lên tiếng: “Con có thể đón nó đến thành Thế Giới, cũng có thể đưa nó vào gia tộc họ Ngọc, nhưng mẹ có mấy yêu cầu.” Ngọc Thiệu Vân hơi ngạc nhiên.
Bà cụ Ngọc trước nay cố chấp, hơn nữa cực kỳ không thích người ngoại lai.
Đối với cư dân bản địa sinh sống trong thành Thế Giới, cho dù nhân tài quốc tế do Viện hiền giả đích thân chiêu mộ tới, cũng tuyệt đối không thể so được với bọn họ.
Người ngoại lai đồng nghĩa với hạ đẳng, dòng dõi thấp kém.
Vẻ mặt của Ngọc Thiệu Vân ôn hòa hơn đôi chút: “Mẹ nói đi.” “Nó không được ghi tên vào gia phả, cũng không được mang họ Ngọc.” Bà cụ Ngọc nhắm mắt lại: “Con có thể tuyên bố với bên ngoài sự tồn tại của nó, nhưng nhất định phải nói nó là con riêng.” “Địa vị của nó kiểu gì cũng không được vượt trên con trai trưởng của con, chỉ có thể làm một công dân bậc ba trong thành Thế Giới.”