Chương 633 Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 633 HOÀN TOÀN PHÁT ĐIÊN, ĐẠI GIA ():40/0/)10)) ến CEO của bọn họ còn phải cẩn thận che chở, mà lại để người khác Ð bắt nạt?


Phó Quân Thâm không hay tức giận, gặp ai đôi mắt đào hoa cũng ẩn chứa ý cười.


Nhưng nếu anh thật sự nổi giận, hậu quả sẽ rất đáng sợ.


lain chỉ có thể bày tổ niềm kính phục của mình với sự dũng cảm của hội trưởng Trung tâm vật lý quốc tế, còn đặc biệt cho một tràng pháo tay biểu dương ông ta.


Câu nói này không khác gì một tiếng sấm sét nổ tung trong đầu hội trưởng.


Khiến đầu óc ông ta trống rỗng, tai ù đặc.


Đôi môi đội trưởng run rẩy, không dám tin vào tai mình: “Phu nhân...


của [Ð2 trai Doanh Tử Khâm là một cô nhóc còn chưa đầy hai mươi tuổi, sao đã trở thành phu nhân của CEO Tập đoàn Venus được?!


Nhưng lain là giám đốc tài chính của Tập đoàn Venus, cũng là người thân cận nhất với CEO.


Lời đã thốt ra từ miệng cậu ta, chắc chắn là sự thật.


“Tổng thanh tra lain!


Không...


lain đại nhân!” Hội trưởng đã hoàn toàn sợ hãi đến phát điên: “Tôi không biết, tôi thật sự không biết mà!” Nếu biết trước thì ông ta đâu dám bán luận văn của Doanh Tử Khâm cho Elizabeth?


Elizabeth có thể tiếp quản gia tộc Laurent hay không còn chưa biết, nhưng địa vị của Doanh Tử Khâm tuyệt đối sẽ không thay đổi.


Hội trưởng đổ mồ hôi lạnh.


Nhưng rõ ràng ông ta đã điều tra rồi mà, Doanh Tử Khâm tuyệt đối không thể có tiếp xúc với CEO của Tập đoàn Venus.


“Nhìn xem, trên đời này nhiều nhất là loại người giống như ông” lain mỉm cười: “Các ông vẫn thường quen thói ỷ quyền thế đàn áp dân thường, lần này không ngờ đến phải không, quyền thế của ai to hơn nào?” Cậu ta ép sát, cầm tập tài vỗ bôm bốp vào mặt hội trưởng: “Thông tin cá nhân của phu nhân CEO lại để ông điều tra ra được chắc?


Ông còn không biết mình là cái hạng gì à?” “lain đại nhân, tha cho tôi, chỉ một lần này thôi” Hội trưởng liều mạng cầu xin: “Tôi thật sự không biết, tôi không biết mà!” Lúc này cánh cửa phòng bị đẩy ra, người tiến vào là một thuộc hạ của lain.


“Ông chủ, đã tra rõ các khoản mục” Anh ta nói: “Trong năm năm gần đây, tổng cộng số luận văn được mua bán là ba trăm hai mươi bài luận văn, với số tiền ít nhất cũng mấy tỷ.” “Có rất nhiều người bị dính líu, vẫn đang trong quá trình điều tra.” Quả nhiên là một chuỗi kinh doanh khổng lồ.


Ba trăm hai mươi bài luận văn, ấy thế mà không một bài nào lộ ra ngoài, có thể thấy lợi ích móc nối lớn đến mức nào.


Iain mệt đến nỗi xua tay luôn: “Được, sắp xếp xong trong thời gian ngắn nhất, trước trưa mai, tôi muốn nhìn thấy các khoản mục chỉ tiết trên trang web khoa học chính thức.” Một giám đốc tài chính như cậu ta, không dưng lại bị ép thành quản gia.


Hội trưởng ngã phịch xuống đất, khuôn mặt trắng nhợt như tờ giấy.


Tiêu rồi, lần này tiêu thật rồi.


Một bên khác.


Doanh Tử Khâm cho máy bay trực thăng đưa Tả Lê về nước Hoa an toản, sau đó lại đưa Sinai đến khách sạn.


Trong phòng tổng thống.


Phó Quân Thâm nằm trên sô pha, vẫy vẫy tay: “Yểu Yếu, qua đây.” Sinai cũng ngồi bệt xuống một cái ghế sô pha khác, đỡ lấy hông: “Ài, chạy cả quãng đường, cuối cùng cũng thoát hẳn rồi.” Từ thành Thế Giới tiến vào châu Âu, cô ấy chưa ngủ được một giấc nào tử tế.


“Hửm?


Cô tưởng mình chạy thoát là tự dựa vào bản lĩnh của mình à?” Nghe đến đây, lông mày của Phó Quân Thâm nhướng lên: “Có mấy người cô không gặp phải thôi.” Anh nhấc tay, ném năm tập tài liệu lên mặt bàn.


Bên trên là ảnh cùng một vài thông tin cá nhân.


Sinai không cần nhìn tên, chỉ cần nhìn số hiệu đằng sau là đủ hiểu.


Hypnotist No.5 (Đứng thứ 5 bảng thôi miên sư).


Sharpsooter No.4 (Đứng thứ 4 bảng tay súng thần).


Killer No.9 (Đứng thứ 9 bảng sát thủ).


Mercebary No.2 (Đứng thứ 2 bảng lính đánh thuê).


Thợ săn nằm trong tốp 10 của các bảng xếp hạng, thực lực cách biệt rất xa những thợ săn ở phía sau.


Có thể dễ dàng nhận thấy, mấy tên lợi hại nhất đã bị Phó Quân Thâm cản lại hết trước khi có thể thực hiện ý đồ giết hại Sinai.


Giữa một tỷ đô và mạng, thì mạng vẫn quan trọng hơn.


Từ sau chuyện của gia tộc Pastch, trên diễn đàn NOK đã tiến hành một đợt đánh giá mới về sức mạnh vũ lực của Devil.


Cuối cùng đưa ra kết luận, Devil tinh thông tất cả mọi thứ.


Thế thì ai làm gì được?


“Hội kín là do ai lập ra thế” Sinai túm tóc mình: “Cánh thợ săn này cho dù có ở trong thành Thế Giới của bọn tôi, thì sức mạnh cũng ngang ngửa với đội hộ vệ.” Bàn tay của Doanh Tử Khâm hơi khựng lại, nhưng ánh mắt không chút gợn sóng, vẫn trấn tĩnh như cũ.


Dù sao thì tên cô cũng chỉ treo lên cho có.


Không liên quan gì đến cô cả.


“Được rồi, cậu nhóc, cảm ơn cậu đã cứu tôi, tôi tặng cậu một thứ” Sinai lục lọi trong túi áo của mình, móc ra một cái túi to bằng lòng bàn tay: “Trong này có đồ ăn ngon của thành Thế Giới, cả thảy mười món, lần này ra ngoài tôi chỉ đem theo mười cái thôi.” Vẻ mặt cô ấy đau thương, có chút không đành lòng.


Gái túi lợi dụng kỹ thuật gấp nhỏ không gian.


Ngoài ra, còn có công năng giữ nhiệt, giữ cho đồ ăn tươi lâu, lúc nào cũng có thể lấy thức ăn ra ăn được ngay.


Hoàn toàn có thể bảo quản đồ ăn trên năm mươi năm mà không sợ bị biến chất.


Trên đường đi, Doanh Tử Khâm đã nhiều lần thấy Sinai lấy ra các loại sản phẩm vượt xa khoa học kỹ thuật của Trái đất hiện giờ, nên cũng thấy quen.


Phó Quân Thâm không nhận, đôi mắt đào hoa cong cong, giống như đang nghĩ đến điều gì: “Yểu Yếu, em xem cô ta có giống Doraemon hình người không?” Doanh Tử Khâm ngẩng đầu lên khỏi tạp chí thời trang, quan sát Sinai một lúc, gật gật đầu: “Cũng khá giống đấy, nếu có lông thì sờ sẽ còn thích nữa.” Sinal: “...


“Tôi không cần đồ của cô.” Phó Quân Thâm lại lấy ra một tấm ảnh, là tấm ảnh máy bay không người lái chụp nhóm người lên núi tế bái hôm đó.


Ánh mắt anh thâm trầm, giọng điệu lạnh lẽo: “Cô đã gặp người này bao giờ chưa?


Có phải ông ta cũng là người của thành Thế Giới?” Bất kể là giới cổ võ hay giới luyện kim đều tồn tại trên Trái đất, không thể hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài, tín hiệu điện thoại vẫn có thể nối thông được.


Nhưng khi đó Giang Họa Bình lại không liên lạc được với Phó Lưu Huỳnh.


Vậy thì Phó Lưu Huỳnh chỉ có thể đã ở thành Thế Giới.


Lúc này Phó Quân Thâm cũng nhớ lại một số điều Phó Lưu Huỳnh từng nói với anh.


Tuy vì khi ấy còn nhỏ, anh nghe không hiểu lắm.


Nhưng có mấy câu vẫn để lại cho anh ấn tượng sâu sắc.


Phó Lưu Huỳnh nói, nếu sau này có cơ hội, sẽ đưa anh đến một nơi mà nền văn minh nhân loại phát triển đến mức cao nhất.


Cái nơi có nền văn minh phát triển đến mức cao nhất này chính là thành Thế Giới.


“Ai thế” Sinai thò cái đầu nhỏ của mình nhìn sang: “Có cái bóng lưng mà cậu cũng bảo tôi nhận...


không, khoan đã.” Phó Quân Thâm ngước mắt lên: “Cô nhận ra rồi?” “Đúng, tôi nhìn thấy hoa văn trên quần áo của ông ta” Sinai nhíu mày: “Ông ta là đại gia trưởng của gia tộc họ Ngọc, sao ông ta lại đến chỗ các người?” Đại gia trưởng.


Cũng chính là người nắm quyền cả một gia tộc.


Phó Quân Thâm không trả lời, chỉ lạnh nhạt nói: “Có thể là muốn nhổ cỏ tận gốc.” “Không phải hai cô cậu...


định tìm ông ta báo thù đấy chứ?” Sinai biến sắc: “Các người không biết gì về thế lực của thành Thế Giới đâu!” Doanh Tử Khâm rót một cốc nước ép, rất nhàn nhã nói: “Nói ra nghe thử xem.” “Viện hiền giả quản lý thành Thế Giới, bên dưới Viện hiền giả, là gia tộc Lineger và gia tộc họ Ngọc.” Sinai trầm giọng: “Vốn dĩ địa vị của chúng tôi và gia tộc họ Ngọc không phân cao thấp, nhưng anh cả tôi vô cớ mất tích, chị dâu lại hôn mê bất tỉnh, chỉ đành tạm thời bị lấn át.” Gia tộc Lineger đại diện cho quyền thế tuyệt đối.


Gia tộc họ Ngọc đại diện cho vũ lực tuyệt đối.


Hai bên khắc chế lẫn nhau.


Phó Quân Thâm gật đầu, cong môi nói: “Nghe có vẻ không tệ.” Sinai chăm chăm nhìn Phó Quân Thâm, chỉ cảm thấy chàng trai này điên rồi: “Đừng nói là cậu, cho dù anh cả tôi vẫn còn, cũng không dám nói có thể giết được đại gia trưởng của gia tộc họ Ngọc.” Cô ấy thật không ngờ, đối tượng mà hai người này muốn báo thù lại là gia tộc họ Ngọc, một trong hai gia tộc lớn nhất thành Thế Giới.


Phó Quân Thâm không trả lời câu hỏi này, anh nhếch cằm, lại lấy ra một tập tài liệu nữa: “Cô đã từng thấy ký hiệu này bao giờ chưa?” Sinai quan sát một lúc, chậm rãi lắc đầu: “Chưa.” Doanh Tử Khâm và Phó Quân Thâm quay sang nhìn nhau.


Cô hỏi: “Cũng không liên quan đến gia tộc họ Ngọc?” Sinai rất chắc chắn: “Thành Thế Giới sẽ không cho phép một ký hiệu có dụng ý không tốt như thế này xuất hiện.” “Cho dù có địa vị cao như gia tộc họ Ngọc, nếu lén lút chế tác ký hiệu này, thì nhất định sẽ bị Viện hiền giả xử phạt.” Phó Quân Thâm gật đầu, cười nói: “Được rồi, phòng của cô ở bên cạnh.” “Nè nè, dùng xong thì vứt như thế à.” Sinai làu bàu.


Nhưng cô ấy cũng biết mình không thể ở lại làm bóng đèn, lên lạch bạch chạy mất.


Trong phòng khách yên tĩnh lạ thường.


Phó Quân Thâm xoa đầu cô gái, kề trán mình vào trán cô.


Rất lâu sau, anh mới lên tiếng, giọng vừa nhỏ vừa khàn: “Yểu Yểu, con đường phía trước rất nguy hiểm.” “Em sẽ đi cùng anh” Doanh Tử Khâm nhắm mắt lại, giọng nói bình thản: “Em là người đã từng chết một lần, không sợ gì cả.” “Hơn nữa, đây không chỉ có thù của anh, của em cũng có.” Năm đó Ôn Phong Miên may mắn, được cứu sống nhờ thiên phú cổ võ siêu phàm của mình.


Nhưng nếu ý thức và ký ức của cô khôi phục muộn hơn mấy năm, thì tính mạng của Ôn Phong Miên cũng không giữ được.


Đây là kẻ địch chung của bọn họ.


“Được.” Phó Quân Thâm bật cười khẽ: “Đợi đến lúc đó, chúng ta cùng tới thành Thế Giới.” Lâu đài Laurent.


Elizabeth cả đêm không ngủ.


Cuộc điện thoại của Hickman khiến cô ta cực kỳ bất an.


Lúc ăn sáng, cô ta còn thấy trong người nôn nao thấp thỏm.


Quản gia an ủi ngược lại cô ta: “Tiểu thư, không sao đâu, tiểu thư là người của gia tộc Laurent, nơi này là châu Âu, bọn họ tuyệt đối không dám để lộ ra ngoài.” Elizabeth ít nhiều cũng thở phào được một chút.


Bỗng nhiên, quản gia cất tiếng gọi: “Thiếu gia Jose.” Jose Laurent.


Một kẻ cạnh tranh khá mạnh trong lứa này của gia tộc Laurent.


Elizabeth nhíu mày: “Anh tới đây làm gì?” “Tất nhiên là tới chúc mừng cô.” Jose mỉm cười: “Chúc mừng tiếng xấu của cô vang khắp giới học thuật” Ngón tay Elizabeth cuộn chặt lại: “Anh có ý gì?” Còn chưa được một ngày, mà Jose đã biết rồi sao?


“Tự mình xem đi.” Jose cũng không nhiều lời, ném ra một tờ báo.


Elizabeth giật phắt lấy nó.


Dòng tiêu đề to đùng đập vào mắt cô ta.


[Tập đoàn Venus rút vốn đầu tư khỏi Trung tâm vật lý quốc tế.] [Tiểu thư gia tộc Laurent bị gạch tên khỏi dự án tàu mẹ vũ trụ.] Hai tay Elizabeth run lên, đọc tiếp xuống bên dưới.


  • Trước
  • Sau