Chương 586 Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


[/1/49//17091212) KHAI MẠC LỄ TRAO GIẢI, VẬY ();Ì070)0M0:)001/ 09:7.


D avid lại nhìn tiếp xuống phía dưới.


Nhìn thấy hạng mục giải thưởng Kịch bản xuất sắc nhất và Đạo diễn xuất sắc nhất đều viết tên “Tân sinh”, ông ta liền cảm thán bộ phim này đúng là rất hay.


David không có ấn tượng gì đối với công ty giải trí Truyền thông Sơ Quang.


Những bộ phim được đề cử không gửi đến chỗ ông ta, ông ta chỉ được xem.


danh sách trao giải mà thôi.


David đổi tên người đoạt giải Đạo diễn xuất sắc nhất thành Dinah Pastch rồi mới đặt bút xuống.


Giải thưởng Kịch bản hay nhất thì ông ta không thay đổi gì.


Giải thưởng quan trọng nhất của IFF là giải Phim điện ảnh xuất sắc nhất, Đạo.


diễn xuất sắc nhất và Nam, nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.


Là bộ phim thứ hai của nước Hoa được đề cử IEE, lần này “Tân sinh” có thể giành được giải thưởng đã là rất giỏi rồi.


Truyền thông Thời Đại là công ty điện ảnh lớn thứ hai thế giới, vốn dĩ thực lực tổng hợp của nó đã cao hơn Truyền thông Sơ Quang.


Không phải người chuyên nghiệp thì cũng không thể phát hiện ra sự cách biệt rõ rệt giữa hai bộ phim.


Hơn nữa bộ phim “Ký ức thất lạc” mà Dinah quay không phải là không có giá trị gì, vì thế cũng sẽ không có ai đặt ra nghi vấn.


“Được rồi, đây là kết quả trao giải cuối cùng” David đưa văn kiện đã chỉnh sửa cho ban giám khảo: “Liên hệ với khách mời trao giải năm nay đi” Các giám khảo nhận lấy văn kiện thì sửng sốt, không nhịn được mà thốt lên: “Ông David, tại sao ông lại gạch bỏ tất cả các giải thưởng của “Tân sinh” đi?” Làm vậy có phải là quá quắt quá không?


Toàn bộ ba giải thưởng quan trọng nhất vốn thuộc về “Tân sinh” giờ đây được trao cho “Ký ức thất lạc”.


“Cứ thế mà làm.” David lạnh nhạt nói: “Tôi đã nói chuyện với tiểu thư Dinah rồi.


Tôi cho rằng bộ phim của cô ấy xứng đáng nhận được một giải Kim Tượng” Ban giám khảo cất lời: “Nhưng chẳng phải trước đó ông còn nói “Tân sinh” rất tuyệt ư?” “Đúng, là rất tuyệt.” David không phủ nhận điều đó: “Nhưng ông xem xem “Ký ức thất lạc” là do ai quay đi.


Dinah Pastch đấy.” “Trong chúng ta, ai có gan đắc tội người của gia tộc Pastch?


Không muốn sống nữa à?” Thành viên trong ban giám khảo nhìn nhau một cái, không nói gì nữa.


“Hơn nữa trong mắt người ngoài, hai bộ phim này không quá chênh lệch nhau, khán giả cũng không nhìn ra được nghệ thuật quay phim đâu.” David chậm rãi gõ gõ mặt bàn: “Hơn nữa thời buổi này, có giải thưởng nào mà không có mờ.


ám đâu?


Cứ quyết định như vậy đi.” Ông ta không để tâm mà cười cười: “Hơn nữa, chúng ta không nói ra thì ai mà biết được?” Dù có là cuộc thi thể thao công khai toàn diện thì cũng có thể động tay chân thông qua trọng tài.


Muốn công bằng?


Vậy cũng phải lấy ra được thế lực nhất định.


Sau khi quyết giải xong thì David đứng dậy, gọi điện cho Dinah.


Ông ta tươi cười nói: “Đúng vậy, không sai, tiểu thư Dinah, giải Phim điện ảnh xuất sắc nhất và đạo diễn xuất sắc nhất của lần này đều thuộc về cô.” xe Nước Hoa rất quan tâm đến giải Kim Tượng IFF lần này, dù sao thì sau 28 năm điện ảnh nước Hoa mới một lần nữa được đề cử tại giải thưởng điện ảnh danh giá ấy.


Thương Diệu Chi cũng là nam diễn viên nước Hoa đầu tiên được đề cử là cho hạng mục nam diễn viên chính xuất sắc nhất, mà anh ta còn chưa đến 30 tuổi, đây cũng được coi là thành tích xuất sắc trong lịch sử giải thưởng IFF rồi.


Dù không đoạt giải, sau này tài nguyên điện ảnh của Thương Diệu Chi tại quốc tế chắc chắn sẽ không thể ít được.


Lại thêm ở trong nước Thương Diệu Chi là đỉnh lưu, vì thế lễ khai mạc còn chưa bắt đầu, phòng livestream đã chật cứng người rồi.


Dù không phải fan của Thương Diệu Chị, tất cả đều đến vì nước Hoa lại một lần nữa được đề cử IFE.


Ở nơi diễn ra lễ trao giải, người đại diện đứng ngồi không yên, chỉ thiếu điều vò đầu bứt tai thôi.


“Sao anh căng thẳng vậy?” Thương Diệu Chỉ hơi buồn cười mà nhìn anh ta: “Anh xem cô Doanh bình tĩnh thế kia kìa.


Anh đã hơn 40 rồi, vững vàng một.


chút đi” Doanh Tử Khâm tựa vào ghế mềm, đang nhắm mắt thư giãn, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi sự náo nhiệt của thế giới bên ngoài.


“Không phải” Người đại diện yếu ớt cất lời: “Là bởi vì dù cậu có giành được giải thì cũng không có tiền thưởng đưa công ty, càng sẽ không có tiền đưa cho cô Doanh.” Thương Diệu Chỉ: Là anh ta đánh giá cao địa vị của bản thân rồi.


Nữ thư ký đứng đẳng sau cô gái, vô cùng kinh ngạc: “Sếp, bộ váy của chị hôm nay đẹp quá, chị mua ở đâu vậy?” “Hửm?” Doanh Tử Khâm nghe đến đây thì hé mắt: “Bạn trai tặng, chắc là hàng đặt” Nữ thư ký: “...


Thương Diệu Chỉ: “...” Một bàn toàn dân EFA như họ tại sao lại phải nghe thấy những lời này?!


“Mau lên, bắt đầu rồi” Người đại diện đứng phắt dậy: “Diệu Chi, cậu và đạo diễn Lục, nhà sản xuất Từ đi thảm đỏ cùng nhau.” Thương Diệu Chi gật đầu, nhìn bên phải một cái, cười cười: “Cô Tạ cũng đến HỎNG Vì Tạ Mạn Vũ đóng phim của Công ty Điện ảnh Toàn Cầu nên cô ấy không ngồi với họ.


Doanh Tử Khâm là sếp của Truyền thông Sơ Quang, đương nhiên không đi thảm đỏ gì cả.


Với địa vị của Truyền thông Sơ Quang ở quốc tế hiện giờ, cô ngồi ở một chỗ rất khuất.


Nhưng điều này cũng không cản được người khác liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy cô gái trên ghế VỊP.


[Trời, nhìn thấy gì chưa?


Doanh thần mặc váy rồi!


Váy đỏ dài!] [Tôi chết rồi, dáng người đẹp quá đi mất, những chỗ cần to thì thì to, cũng không biết sau này lợi cho ai nữa, bé thèm khát quá.] [Anh Vân có đang xem không?


Đi hỏi Doanh thần xem người ta dậy thì thế nào.


đi?


Chỉ ăn đu đủ thôi thì không có tác dụng đâu.] Phía nước Hoa có nhân viên livestream nhưng ban tổ chức hiển nhiên cũng chú ý đến dung mạo mỹ lệ, tuyệt sắc trên ghế VIP, vì thế họ lập tức cho cô một cảnh quay cận cảnh.


Cô gái hơi híp mắt, lông mi dài, mảnh.


Đôi môi đỏ thắm tôn lên làn da trắng lạnh.


Vài sợi tóc rơi xuống xương quai xanh, trong sự lạnh nhạt cấm dục lại xen lẫn nét kiều diễm.


Ngay tức thì thu hút không ít sự chú ý.


Mỹ nhân như vậy mà không tham gia làng giải trí?


Một phóng viên người nước ngoài nhìn chằm chằm Doanh Tử Khâm một lúc, kinh hô: “Chúa ơi, hình như cô ấy là học sinh tham gia cuộc thi học thuật năm ngoái!” Ông ta rất phấn khích, đã nghĩ ra tiêu đề cho bài báo sáng mai rồi.


Một bên, nữ diễn viên thì thầm nói: “Tiểu thư Dinah, cô xem, có phải cô ta đeo.


bảo vật trấn tiệm của GY ở Firenze không?


Dinah phải nhận giải nên không ngồi ở ghế VIP.


Cách một khoảng xa, cô ta cũng chỉ nhìn thấy vương miện trên đầu cô gái.


Rất thuần khiết, không gắn quá nhiều đá quý nhưng lại khiến người ta không thể đời mắt được.


Dinah đã từng đến Firenze một lần và từng nhìn thấy bộ trang sức đó.


Nhưng cửa hàng không bán, kể cả có là hội viên bạch kim.


Đến cô ta cũng không mua được, một người nước Hoa có thể mua được sao?


Dinah nhàn nhạt nói: “Hàng nhái mà thôi, vậy mà cũng dám đeo ra ngoài.


GÝ coi trọng bản quyền thế này, lát nữa cô ta có thể sẽ nhận được thư của luật sư đi Cô ta thấy quá nhiều người như thế này ở làng giải trí rồi.


Không mua nổi thì mua hàng nhái, kết quả vừa xuất hiện trên báo liền làm trò cười cho thiên hạ.


Dinah và Claire nhìn nhau một cái, sau đó bình tĩnh dời mắt.


Trên sân khấu đã bắt đầu xướng tên giải thưởng.


Bắt đầu từ giải thưởng nhỏ.


nhất, giải mỹ thuật xuất sắc nhất.


Claire không quan tâm đến những giải nhỏ này.


Y chỉnh trang lại âu phục, đi đến bên cạnh cô gái.


“Tiếc quá cô Doanh, lần này các cô phải trắng tay trở về rồi.” Y cất lời: “Có điều có lẽ các cô cũng giành được mấy giải thưởng nhỏ đấy, như thế cũng coi như không đi phí công.” Nói xong, Claire đặc biệt tránh ống kính, nghiêng người, hạ thấp giọng: “Cô nói xem, các cô yên ổn ở nước Hoa tốt bao nhiêu, lại cứ phải ra quốc tế giành tài nguyên với chúng tôi làm gì.” Công ty Điện ảnh Toàn Cầu là công ty hàng đầu thế giới trong lĩnh vực giải trí, sau lưng lại có gia tộc Laurent, những công ty khác không đuổi kịp và cũng không dám đuổi kịp.


Một Truyền thông Sơ Quang nhỏ bé mà còn không chèn ép được?


Vậy thì đúng là coi thường năng lực của gia tộc Pastch rồi.


Claire cười cười, sâu xa nói: “Cô Doanh, đây mới chỉ là bắt đầu thôi.” Y lại nâng đỡ một công ty giải trí của nước Hoa rồi đợi họ đối đầu với Truyền thông Sơ Quang.


Doanh Tử Khâm ngẩng đầu, con ngươi lạnh nhạt: “Ông nói đúng, đây mới chỉ là bắt đầu thôi” Claire nhìn thẳng vào mắt Doanh Tử Khâm, trong lòng giật thót.


Cảm giác bất an ấy lại dâng trào.


Nhưng y nghĩ một hồi lâu cũng không biết rốt cuộc Doanh Tử Khâm có lòng tin gì mà nói ra câu ấy, sau đó y nhún nhún vai, trở về chỗ ngồi.


“Tiếp theo là giải thưởng nam chính xuất sắc nhất...” Một vị ảnh đế có tuổi nhìn tấm thẻ trong tay một cái, xướng tên: “Chúc mừng nam chính của bộ phim “Ký ức thất lạc”, diễn viên Mate Bilic!” Tiếng vỗ tay vang dội như sấm.


Một người đàn ông trung niên người phương Tây bước lên sân khấu nhận giải.


Cuối cùng Dinah cũng nở nụ cười.


Cô ta đứng lên, chuẩn bị đi lên nhận giải đạo.


diễn xuất sắc nhất và phim điện ảnh xuất sắc nhất sắp công bố.


Thương Diệu Chỉ thở dài, cười đùa: “Xem ra vẫn không được rồi” Người đại diện tuy rất thất vọng nhưng vẫn cổ vũ anh ta: “Diệu Chi, đừng nản chí, cậu còn trẻ, sau này vẫn còn nhiều cơ hội khác nữa.” [Không đúng, rất chỉ là sai trái.


Tuy tôi là người ngoại đạo nhưng nhìn thế nào.


cũng thấy diễn xuất của anh tôi tốt hơn.


Diễn xuất của nam chính “Ký ức thất lạc” sao bằng anh tôi được?] [Đừng tấu hài thế nữa.


Thương Diệu Chi đoạt hết giải ảnh đế trong nước, ra nước ngoài còn có tên tuổi sao?


Đừng nói như kẻ thiểu năng thế chứ, bớt làm nước Hoa mất mặt đi.] Nữ thư ký biến sắc: “Sếp, họ thực sự mua chuộc ban giám khảo rồi!” Cô nhìn Claire.


Không ngoài ý muốn, Claire cũng đang nhìn về hướng này.


Y cười tươi như hoa, trong mắt không hề giấu ải sự chế giễu và châm biếm.


Doanh Tử Khâm bấm điện thoại, giọng nói lạnh lẽo: “Đợi đi.”


  • Trước
  • Sau