Chương 570 Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 570 KIÊU NGẠO, CHỖ DỰA ác tà y cũng có giao lưu với nhau và tạo thành một nhóm riêng.


Giới cổ ( y cũng cho rằng bọn họ là một tổ chức có thủ lĩnh.


Nhưng bởi vì có quá ít manh mối nên thật sự không thể nào đoán được ai là tà y.


Gia chủ nhà họ Mộng đoán chừng, dù là nhà họ Mộng thì cũng sẽ tồn tại tà y.


Chỉ cần có thể tìm được một tà y, là có thể khai quật ra được cả đám.


Đáng tiếc là, vào năm ngoái, khi nhà họ Phục bắt trở về kẻ phản đồ Thạch Phượng Nghỉ kia, bà ta chết quá nhanh, không thu được bất kỳ thông tin hữu ích nào.


Cũng bởi vì cái chết của bà ta mà những tà y khác cũng cẩn thận hơn.


Trong suốt hơn một năm qua, không có tà y nào xuất hiện.


Như vậy mới càng đáng sợ hơn.


Không ai biết được có phải các tà y này đang lên kế hoạch gì đó hay không.


“Thanh Tuyết, chuyện này không liên quan gì đến con, giờ con hãy về nghỉ ngơi cho khỏe” Gia chủ nhà họ Mộng nói: “Những người mời con đến khám bệnh, bố đã bảo quản gia từ chối hết rồi, sang năm mới con hằng tiếp tục khám bệnh” Mộng Thanh Tuyết khẽ mấp máy môi: “Vâng thưa bố.” xe Sau khi sự việc xảy ra, mặc dù chưa có kết luận nhưng Đan Minh cũng rất nhanh chóng đến nhà họ Diệp để tìm người.


Chỉ có điều, Doanh Tử Khâm không ở đó.


Cô đã dẫn Phục Tịch đến Đế đô dạo phố.


Mặc dù Phục Trầm có một chiếc điện thoại di động 2G nhưng đây là lần đầu tiên anh ta ra ngoài nên thấy rất tò mò.


Điều quan trọng nhất là anh ta mặc trường bào, để tóc dài, hơn nữa, anh ta lại có ngoại hình đẹp, người qua đường đều tưởng anh ta là diễn viên, còn muốn đến chụp ảnh cùng.


Phục Trầm khó khăn lắm mới thoát khỏi đám đông người qua đường, lon ton chạy về phía trước: “Rốt cuộc tôi đã hiểu tại sao anh và sư tổ đều phải dịch dung rồi” Nói xong, anh ta thở dài một hơi, vẻ mặt bi thương: “Con người đẹp quá cũng là cái tội.” Anh ta cũng rất thích khuôn mặt của mình.


Tay Phó Quân Thâm đang nghịch viên ngọc thạch, hơi nhướng mày nói: “Không phải, bởi vì quá nổi tiếng, đi đâu cũng bị nhận ra, để mặt thật rất dễ dẫn đến phiền phức.” Phục Trầm giang tay ra: “Tổ tông, anh nói thế là không đúng rồi, có nói đùa thì cũng phải nháp trước chứ” Nổi tiếng rồi, lại còn đi đâu cũng bị nhận ra?


Phục Trầm vừa quay đầu thì đã đối mặt với màn hình quảng cáo lớn ở bên kia đường.


Có âm thanh, có hình ảnh.


Trên đó là bức ảnh duy nhất của Phó Quân Thâm mặc vest trang trọng được lưu truyền ra ngoài.


Dung nhan tuấn tú, các đường nét trên mặt rất có chiều sâu.


Vai rộng eo nhỏ, hai chân thon dài.


“Sau đâu xin giới thiệu nhân vật trẻ tuổi đạt giải thưởng, anh ấy chính là tổng giám đốc khu vực châu Á - Thái Bình Dương của Tập đoàn Venus, năm nay hai mươi tư tuổi..." Phục Trầm: “..” U là trời, đây chính là đi đâu cũng bị nhận ra ư?!


Phục Trầm lau mồ hôi: “Vậy sư tổ thì sao?” “À?


Cô ấy á.." Ánh mắt Phó Quân Thâm dịu dàng hơn, cười nhẹ một tiếng: “Đầy rẫy đều là cô ấy.” “Đầy rẫy?


Không có mà, tôi thấy...” Phục Trầm chưa kịp nói hết lời thì đã khựng lại.


Với thị lực vượt xa người thường, anh ta nhìn thấy một vài học sinh vừa lướt qua mình, màn hình khóa của điện thoại di động đều là Doanh Tử Khâm.


Thế giới bên ngoài có chút đáng sợ.


Phục Trầm không khỏi quấn chặt áo choàng dài: “Vậy, tổ tông, anh và sư tổ có thân phận gì trong thế giới thế tục?” “Tôi là một công tử ăn chơi, còn sư tổ của anh...


Phó Quân Thâm đến bên cạnh mua trà sữa: “Cô ấy tự gọi mình là một thần côn, hoặc là người bình thường.” Phục Trầm: “???” xe Doanh Tử Khâm vốn dĩ không định quay lại giới cổ võ sớm như vậy, nhưng Đan Minh đã bao vây kín nhà họ Diệp, không ai được phép ra vào.


Đan Minh chỉ điều tra sự việc, không hung ác giống như các cổ võ giả, nên không hề áp bức người của nhà họ Diệp.


Sau khi Doanh Tử Khâm trở về, gia chủ của nhà họ Diệp lập tức bước tới, hạ giọng: “Doanh tiểu thư, sao cô lại quay lại?


Lẽ ra cô không nên quay lại.” “Bọn họ lại còn nói cô là tà y, muốn dẫn cô về thẩm vấn, đây không phải là một chuyện buồn cười hay sao?” Nếu là tà y, nhà họ Diệp bọn họ có thể sống nổi không?


Có tà y nào mà châm cứu cho người ta mấy cái là có thể giúp cổ võ giả thăng lên cấp tông sư hay không?


Tà y xứng sao?


Hai đội trưởng đội hộ vệ đều biết Doanh Tử Khâm, bọn họ liếc nhau một cái: “Doanh tiểu thư, chúng tôi nhận lệnh làm việc, không còn cách nào khác.” Dù sao tà y cũng là mối nguy hại lớn, mọi nghỉ ngờ đều không thể bỏ qua.


Doanh Tử Khâm nhìn gia chủ nhà họ Diệp, khẽ lắc đầu: “Không cần lo lắng” Viên thuốc mà cô luyện chế không hề có chút độc tính nào.


Nếu có điều tra thật thì cũng không tra ra được gì.


Doanh Tử Khâm thần nhiên: “Đi thôi.” Mấy người hộ vệ liếc nhau, bọn họ không thực sự áp giải mà chỉ đi theo sau.


Đan Minh vẫn đang tiến hành cuộc họp.


Lý đường chủ cũng ở đó, ô ông í ấy không khỏi lo lắng, trầm giọng nói: “Không phải tôi đã nhắn WeChat cho cô rồi à, sao cô vẫn ngoan ngoãn đến đây thế?” Doanh Tử Khâm ngồi xuống chiếc ghế trống duy nhất với vẻ mặt bình thản: “Đến chơi một chút.” Lý đường chủ: “?” Gia chủ nhà họ Mộng liếc nhìn cô gái với ánh mắt dò xét.


Đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy Doanh Tử Khâm.


Không thể phủ nhận rằng dù ở giới cổ y hay giới cổ võ, bất kỳ một người con gái nào đứng trước mặt cô đều bị lu mờ.


Vẻ đẹp này lẽ ra không nên tồn tại.


Việc khám nghiệm thi thể của gia chủ nhà họ Từ được tiến hành ngay bên cạnh.


Các cổ y đã quen với việc nhìn thấy xác chết, nên không cảm thấy gì cả.


Không bao lâu sau, vị cổ y phụ trách khám nghiệm cầm báo cáo đến: “Phó minh trưởng, đã có kết quả khám nghiệm.” Phó minh trưởng cầm kết quả, liếc nhìn, sắc mặt tối sầm lại.


Ông ta vung tay lên, ném tài liệu lên bàn, nói nhỏ: “Các người cũng xem thử đi” Tài liệu nhanh chóng được truyền đi một vòng, sau đó trở về tay của phó minh trưởng.


Kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy, gia chủ nhà họ Từ quả thực là bởi vì uống viên thuốc do Doanh Tử Khâm luyện chế nên mới đột ngột qua đời.


Lần này, Lý đường chủ cũng không biết phải mở miệng thế nào, có chút lo lắng.


Ông ấy tin tưởng Doanh Tử Khâm không phải là tà y.


Thế nhưng thay vì dùng thuốc để cứu người, cô lại giết người, đây quả thực là một điều cấm ky trong giới cổ y.


Nếu như không bị phát hiện thì tất nhiên sẽ có thể lấp liếm cho qua, nhưng bây giờ, chuyện này đã được công bố ra toàn thể giới cổ y.


Chắc chắn to chuyện.


Mặc dù Doanh Tử Khâm không phải là tà y, nhưng nếu cô đã làm chuyện này, nhất định sẽ trở thành đối tượng mà người trong giới cổ y muốn tiêu diệt.


“Đúng là loại tà y!” Tứ trưởng lão đột ngột đứng dậy: “Phó minh trưởng, nhất định phải lập tức bắt lại!” Phó minh trưởng khoát tay, nhìn về phía cô gái: “Cô còn gì muốn nói không?” “Ừm” Doanh Tử Khâm chậm rãi nói: “Các người điều tra sai rồi, tôi không hề hạ độc” “Vẫn còn già mồm à?


Chẳng lẽ kết quả khám nghiệm tử thi là giả?” Nghe cô nói như thế, Tứ trưởng lão tức giận: “Muốn giữ lại mạng sống thì mau khai ra sư phụ và các đồng môn của cô.” Nếu như không phải vì tà y, một nhà bốn người của con trai ông ta đã không chết thảm thương như vậy.


Tà y quá nham hiểm và phải bị tiêu diệt toàn bộ.


Rõ ràng là tam đường hội thẩm, bầu không khí nghiêm trọng, cô gái vẫn dựa vào ghế, trông rất bình tĩnh.


Cô nghiêng đầu, có vẻ như đang mỉm cười, thản nhiên.


Tứ trưởng lão nhíu mày: “Cô cười cái gì?” Doanh Tử Khâm chậm rãi ấn huyệt Thái Dương, nhẹ giọng nói: “Không có gì, tôi chỉ thấy là các ông già thật rồi, y thuật không thể phát triển thêm, hiện tại chỉ có thể khám nghiệm bên ngoài của tử thi mà thôi.” Nếu tương lai của giới cổ y chỉ dựa vào mấy thiên tài như Phục Trầm thì sớm muộn cũng sẽ diệt vong.


Nhưng giới cổ y có diệt vong hay không chẳng liên quan gì đến cô.


Chỉ có điều, một nửa cái giới cổ y này là tâm huyết của Phục Tịch, bà vẫn sống thì cô phải giúp một tay.


Cô vừa nói ra những lời này, tất cả mọi người đều im lặng.


Tứ trưởng lão cười lạnh: “Còn trẻ tuổi mà đã kiêu ngạo như vậy.


Cô nhìn xem các thiên tài đồng trang lứa với cô, ở tuổi của cô, có ai kiêu ngạo thế không?” Ngoại trừ Tạ Niệm.


"Tạ Niệm không chỉ là kiêu ngạo, mà là coi trời bằng vung rồi.


Nhưng đó là cổ võ giả, giá trị võ lực cao, lại được lão tổ tông nhà họ Tạ bảo vệ.


Còn cổ y thân thể yếu, liệu có thể so sánh được không?


Ở đâu ra mà kiêu ngạo?


“Ông cầm ngân châm, đâm vào huyệt vị mà tôi bảo” Doanh Tử Khâm không hề nhìn Tứ trưởng lão, gõ ngón tay lên bàn, nói ra bảy huyệt rồi gật đầu: “Nhìn xem rốt cuộc ông ta đã chết thế nào.” Nghe đến đây, cổ y phụ trách khám nghiệm tử thi sững sờ.


Ông ta nhíu mày suy nghĩ, đôi mắt chợt sáng lên.


Bảy cái huyệt vị này...


“Đủ rồi!” Tứ trưởng lão giận dữ: “Cô không chỉ già mồm mà còn muốn hủy hoại thi thể, tiêu diệt bằng chứng.


Phó minh trưởng, bây giờ ông còn muốn tra xét “Nếu như cô ta không khai ra thế lực đằng sau và đồng bọn, vậy hãy dùng nghiêm hình tra hỏi đi!” Phó minh trưởng mở miệng: “Vậy thì...” Ông ta còn chưa nói hết, cổ y phụ trách khám nghiệm tử thi đột nhiên lên tiếng: “Phó minh trưởng, các vị trưởng lão, vừa rồi tôi đã dùng ngân châm đâm vào các huyệt vị mà Doanh tiểu thư nói, có phát hiện mới rồi.” “Có phát hiện mới gì?” Tứ trưởng lão căn bản không muốn nghe: “Phát hiện người này không phải chết vì uống thuốc à?” Cổ y kia lên tiếng: “Không phải, nhưng đúng là..." “Không có nhưng nhị!” Tứ trưởng lão đập bàn: “Không thể chậm trễ hơn nữa, thêm một giây, sẽ thêm nhiều tai họa nữa.” “Chắc hẳn gia chủ nhà họ Mộng và các vị ở đây đều hiểu đạo lý này” Gia chủ nhà họ Mộng khẽ gật đầu: “Đúng vậy, cứ bắt nhốt vào trước còn hơn là để xổng ra bên ngoài.” Đại diện của các gia tộc khác cũng thảo luận với nhau và đều thể hiện sự tán đồng.


Phó minh trưởng nhíu mày: “Vậy thì...” “Chuyện lớn như tà y tại sao lại không mời tôi đến hỏi chuyện?” Một giọng nói vang lên, nhẹ nhàng nhưng đủ để áp chế người khác: “Hay là lâu rồi tôi không ra ngoài nên không còn quyền lên tiếng trong giới cổ y này nữa rồi?” Bên ngoài, Phục Trầm đang đỡ Phục Tịch đi vào.


  • Trước
  • Sau