Chương 566 Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


[/1/49//170091414) ĐAU MẶT, PHỤC TỊCH: NHÀ HỌ TỪ?


Wú ẻ mặt Diệp Hằng càng hãi hùng hơn: “Cô...


cô muốn làm gì?” “Thích thì ăn một chút” Doanh Tử Khâm khom lưng, nhặt bùa hộ mệnh lên.


Cô không tỏ vẻ gì, nhét chiếc bùa vào miệng Diệp Hằng, ép cậu ta nuốt xuống.


Diệp Hằng muốn giãy giụa nhưng phản kháng không có tác dụng, máu tươi vẫn không ngừng chảy dọc bên khoé miệng cậu ta.


Cậu ta mở to mắt: “Vậy mà cô...” Còn có tu vi cổ võ không thấp nữa?!


Không ngờ Doanh Tử Khâm còn tu cả cổ y lẫn cổ võ?


Đầu Diệp Hằng ong lên, trên mặt cũng nóng rát.


Trong nhận thức của cậu ta, chỉ có Lâm Thanh Gia mới có thể làm được như vậy, người khác tuyệt đối không thể.


“Anh lừa Diệp Linh ra ngoài, tôi nghĩ..


Doanh Tử Khâm lạnh nhạt: “Có liên quan đến nhà họ Từ, tuy tôi không biết chúng hứa hẹn sẽ cho anh cái gì.” “Gia chủ, nhà họ Từ trói tiểu thư Diệp Linh, nói là muốn để Doanh tiểu thư qua luyện thuốc, nếu không sẽ giết tiểu thư Diệp Linh.” Lúc này, đầu đuôi câu chuyện mới triệt để rõ ràng.


“Diệp Hằng!” Gia chủ nhà họ Diệp vô cùng giận dữ, càng nhiều là không thể tin nổi.


“Tiểu Linh là em gái mày đấy!” Nhà họ Diệp neo người, vì thế không có tranh chấp gì mấy, vẫn luôn hoà thuận vui vẻ, dù nghèo đến không có gì ăn cũng vẫn rất vui.


Duy chỉ có chỉ của chú hai Diệp có dị tâm cũng đã bị phế nội kình, triệt để đuổi khỏi gia tộc rồi.


Gia chủ nhà họ Diệp không có ý định bành trướng gia tộc cũng bởi vì như thế này đã rất tốt rồi.


Gia tộc lớn mạnh nhiều chuyện rắc rối.


Gia chủ nhà họ Diệp căn bản không ngờ được chỉ vì một cái túi thơm, Diệp Hằng lại bán Diệp Linh đi.


Diệp Hằng không thể thở được.


Máu tanh trong cổ họng cậu ta không ngừng trào ra, khó khăn nói: “Ai..


ai bảo nó ngốc như vậy?


Đáng đời, bị con lừa là đáng đời!” “Con bé tin mày vì mày là người thân của con bé!


Vậy mà mày còn nói con bé ngốc?” Gia chủ nhà họ Diệp không thể nhịn được nữa, tát Diệp Hằng một cái: “Mày ngu xuẩn, bán đứng người thân mà còn quay ngược lại trách con bé?” Gia chủ nhà họ Diệp không nương tay, Diệp Hằng bị tát đến hộc máu mồm.


Doanh Tử Khâm nhấc tay lên, châm một cây kim vào vai Diệp Hằng.


Người cậu ra run lên, lại phun ra một cục máu.


Diệp Hằng kêu thảm một tiếng: “Nội kình!


Nội kình của tôi!” Cậu ta có thể cảm nhận được nội kình trong người đang không ngừng chảy ra ngoài.


Sao có thể như thế được?


Doanh Tử Khâm thả tay ra, Diệp Hằng rơi xuống mặt đất.


Giữ lại một mạng nhưng hoàn toàn tàn phế.


Gia chủ nhà họ Diệp không hề ngăn cản.


Ông siết chặt tay, hoàn toàn không thể kìm được cơn giận dữ và thất vọng: “Nhốt vào từ đường, vĩnh viễn không được ra ngoài!” Doanh Tử Khâm mặc áo khoác vào: “Tôi đến nhà họ Từ, mọi người cứ đợi đi” “Doanh tiểu thư, tuyệt đối không thể!” Gia chủ nhà họ Diệp nói, lo lắng: “Nếu cô vào nhà họ Từ rồi thì e rằng sẽ không thể ra nữa đâu!” Dù nhà họ Từ chỉ là một gia tộc tầm trung trong giới cổ võ, còn lâu mới trở thành gia tộc lớn.


Nhưng cũng chiếm cứ một phương, nắm trong tay địa bàn không nhỏ, có một vài gia tộc nhỏ phụ thuộc.


“Không sao.” Doanh Tử Khâm nhấc ống tay áo: “Chỉ cần cho nhà họ Từ đổi gia chủ là được” Nói xong, cô đã đi ra ngoài.


Diệp Trường Không còn đứng ở chỗ cũ, chưa phản ứng kịp.


Gái gì mà...


đổi gia chủ là được?!


x.* Nhà họ Từ.


Gặp cô gái, quản sự không hề cảm thấy bất ngờ, ngược lại còn cung kính hỏi: “Doanh tiểu thư, cô đến rồi?” Ở một bên, Từ phu nhân ngồi cạnh giường lau mồ hôi cho gia chủ nhà họ Từ, không nhìn cô gái lấy một cái.


Mắt Doanh Tử Khâm lạnh lẽo, giọng nói bình tĩnh, không hề có dao động gì: “Thả người đi, tôi luyện thuốc cho các người.” “Chắc chắn sẽ thả người nhưng còn có một tiền đề” Quản gia nâng tay: “Doanh GfnfttryllềnnEyIBinibsltryEndhrffe,¿Biolin6inltfieoeAasSi” Ông ta ra hiệu, hai người trung niên ngoan ngoãn đi theo.


Hai đội trưởng đội hộ vệ trung niên này đều có tu vi tầm 70 năm, có thể trông chừng một cổ y.


Căn bản không ai nghĩ đến việc cổ y cổ võ song tu.


Thứ nhất là vì quá ít thiên tài, ngoài Lâm Thanh Gia thì những người khác đều rất tầm thường.


Thứ hai là nếu Doanh Tử Khâm biết cổ võ, cô có ngoan ngoãn đến đây thế này không?


Hơn nữa, họ không cảm nhận được dao động của nội kình trên người cô.


Nếu nói cô gái chưa đến 20 này có tu vi cổ võ 80 năm thì sẽ chẳng ai tin cả.


“Doanh tiểu thư, đây là dược liệu” Quản gia đi vào phòng luyện thuốc, uy hiếp nói: “Cô yên tâm luyện thuốc, nhà họ Từ đảm bảo bạn cô sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Nếu bây giờ họ thả Diệp Linh ra, ai biết Doanh Tử Khâm có luyện thuốc cho họ.


không?


Mặt Doanh Tử Khâm lạnh nhạt, hơi cụp mi xuống, cầm dược liệu ở bên cạnh lên.


Quản gia thấy cô gái ngoan ngoãn nghe lời thì lui ra ngoài và khoá cửa lại.


Trong phòng luyện dược, Doanh Tử Khâm bỏ dược liệu vào lò.


Gozớfy đhưệt sôzinffifizhdfzdingziismn.


x.* Lúc này, nhà họ Phục.


Phục Trầm lén lút trốn từ phòng luyện thuốc ra, chạy đến trước hồ sen, nằm trên ghế tựa ngủ một giấc.


Ánh mặt trời chói mắt, anh ta ngắt chiếc lá xuống để che mặt.


Cũng không biết đã ngủ được bao lâu, cho đến khi bị một người đá xuống đất, anh ta mới bừng tỉnh trong nháy mắt.


Người phụ nữ chắp tay sau lưng, lạnh nhạt đứng phía trước: “Ngủ chán chưa?” Lúc nhìn rõ khuôn mặt của người phụ nữ, Phục Trầm giật mình đến nỗi suýt rơi xuống hồ: “Lão...


lão tổ tông?” Anh ta lười biếng bị Phục Tịch bắt gặp?


“Hay lắm nhóc con” Phục Tịch cười mắng: “Nếu cháu có hào hứng với việc học y như ngủ thì y thuật của cháu đã đứng đầu trong lớp thanh niên từ lâu rồi.” Phục Trầm nghẹn lời, lập tức dời chủ đề: “Lão tổ tông, nói về y thuật, mấy hôm.


trước cháu đến Đan Minh có gặp được một thiên tài luyện thuốc.” “Lần đầu tiên luyện Hộ Tâm đan, không cần giảng giải mà cô ấy đã luyện được bốn viên có tỉ lệ sử dụng 80% trong một lò rồi, người thấy có phải là quá thiên tài rồi không?” “Đừng đánh trống lẳng.


Ta nói cháu biết, cháu...” Đột nhiên Phục Tịch khựng lại, thần sắc thay đổi: “Một lò bốn viên 80%, ý cháu là mỗi viên đều 80%?” Phục Trầm ngẩn người: “Vâng.” Phục Tịch nói vậy, đột nhiên anh ta ý thức được một vấn đề.


Cổ y nào có thể luyện ra được mỗi viên đan dược như nhau?


“Đúng là thiên tài” Phục Trầm sờ cằm, cảm thán.


“Lão tổ tông, người coi cô ấy là truyền nhân đi, cháu không được, cháu thực sự không được đâu.


Cháu muốn ngủ thêm” Anh ta nói xong liền chuẩn bị sẵn sàng tâm lý sẽ bị Phục Tịch đánh.


Nhưng chuyện trong tưởng tượng không xảy ra.


Phục Tịch đứng sững tại chỗ, nước mắt cứ thế lã chã rơi xuống.


Mấy giây sau, mặt bà đã đầy nước mất rồi.


“Lão tổ tông?” Phục Trầm sợ hết hồn, hoảng hốt lấy khăn tay ra: “Lão tổ tông, người đừng kích động như Tuy trông người còn trẻ hơn mẹ cháu nhưng người cũng lớn tuổi rồi, người đừng dọa cháu.” Phục Tịch kiềm nén sóng to gió lớn trong lòng, miễn cưỡng duy trì sự bình tĩnh trong giọng nói: “Sư ph...


cô ấy đang ở đâu?


Ta muốn gặp cô ấy.” Phục Trần hơi giật mình: “Lão tổ tông?” Thực ra nhà họ Phục và Thiên Y môn cũng hiếm có người biết được, Phục Tịch là người song tu cả cổ y và cổ võ.


Phục Tịch thỉnh thoảng sẽ chỉ điểm Phục Trầm, vì thế anh ta biết bí mật này.


Phục Trầm ước chừng tu vi cổ võ của Phục Tịch tuyệt đối không thể dưới 200 năm được.


Nhưng giới cổ võ căn bản là không rõ chuyện này.


Dù có là đoàn trưởng lão và gia chủ của nhà họ Lâm, họ Tạ, họ Nguyệt cũng không xứng để Phục Tịch đích thân gặp.


“Ta muốn gặp cô ấy." Phục Tịch lại nói, còn đá Phục Trầm một cái: “Bây giờ đi ngay” Phục Trầm rít lên một tiếng: “Đi, đi, đi, lão tổ tông, cô ấy ở nhà họ Diệp, cháu đưa người đến giới cổ võ.” Thực sự không biết lão tổ tông của họ giống ai, trông thì rất đạm bạc, nhưng lúc bạo lực lên thì cũng rất điên cuồng.


xax Diệp Linh xảy ra chuyện, Doanh Tử Khâm lại đến nhà họ Từ.


Cả nhà họ Diệp đều không có tâm trạng để ăn tối, tất cả đều đứng ở cửa đợi.


Nửa tiếng sau, Phục Trầm và Phục Tịch đến.


“Xin chào, xin chào, tôi là Phục Trầm, đây thiệu thế nào, chỉ có thể nói: “Đây là cô tôi.” ..


Phục Trầm không biết nên giới Với quy mô và địa vị như nhà họ Diệp, đừng nói là nhà họ Phục, đến gia tộc cổ y bé nhỏ nhất cũng không có tư cách tiếp xúc.


Gia chủ nhà họ Diệp kinh ngạc, vội vàng hành lễ, Phục tiểu thư, không biết hai người đến đây là có chuyện gì?” “Thì là...


vị Doanh tiểu thư kia, cô tôi rất thích cô ấy..” Mặt Phục Trầm đột nhiên co rút một cái, hít một hơi: “Cô ấy đang ở đâu vậy?” Phục Trầm hơi tủi thân.


Anh ta nói vậy có vấn đề gì sao?


Tại sao lão tổ tông lại đánh anh ta?


Với động tác của Phục Tịch, tất nhiên gia chủ họ Diệp không thấy rồi.


“Doanh...


Doanh tiểu thư đến nhà họ Từ rồi” Gia chủ nhà họ Diệp kế lại lượt chuyện xảy ra hôm nay.


Vành mắt ông đỏ bừng, thở dài: “Thực sự của tôi, tôi không biết dạy con” Phục Trầm cau mày: “Nhà họ Từ?


Nhà họ Từ nào?


Chưa nghe tên bao giờ.” Gia tộc lớn của giới cổ võ có hai ba chục nhà, gia tộc tầm trung lại có mấy trăm, đến gia tộc lớn mà Phục Trầm còn không nhớ hết chứ nói gì đến gia tộc tầm trung.


ï trí của nhà họ Từ.


Gia chủ nhà họ Diệp vội vàng nói Phục Tịch chậm rãi gật đầu, còn cười nói: “Nhà họ Từ phải không?


Tôi biết rồi.”


  • Trước
  • Sau