Chương 722 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 722 BỊ EM LÀM CHO MÊ MẨN RỒI hỉ là Nguyễn Tích Thời vẫn chưa làm rõ được chuyện vấn đề huyết C li thôn chuyên dời 1c phô Van Đình ông hô ha hai sân chưa giải quyết xong.


Bao nhiêu việc như tảng đá lớn đề nặng trong lòng Nguyễn Tích Thời, làm cô thật sự không muốn có thêm một đứa bé làm anh phải bận tâm ngay lúc này.


Phó Vân Đình thấy vẻ do dự của cô thì trong cổ họng anh bỗng bật ra tiếng cười khẽ.


Anh kéo người ta vào lòng: "Đùa với em thôi, anh biết em vẫn còn chuyện chưa giải quyết xong, vả lại anh cũng không vội.


Đợi mọi chuyện xong xuôi cả rồi chúng ta lại bàn chuyện con cái sau nhé.” Nguyễn Tích Thời nghe vậy thì lòng nhẹ cả đi.


Cô quay đầu nhìn anh: "Thật không?" Phó Vân Đình nhếch môi: "Dĩ nhiên, hay là em muốn...” Anh còn chưa nói hết câu, miệng đã bị bàn tay nhỏ mềm mại của Nguyễn Tích Thời bịt lại: "Em không có!" Trong mắt Phó Vân Đình ngập tràn ý cười.


Anh kéo tay Nguyễn Tích Thời xuống, rồi dùng sức kéo cả người cô đến trước mặt mình, cúi đầu hôn xuống.


Không biết từ lúc nào, tấm vách ngăn đã được Phó Nhất tự giác kéo lên.


Bàn tay to của Phó Vân Đình nhẹ nhàng ôm bổng cô lên đùi mình.


Nguyễn Tích Thời bị anh ôm cả người trong lòng, hôn đến thở không ra hơi, mặt mày đỏ bừng.


Một lúc lâu sau, hai người đang quấn quýt không rời mới tách ra.


Nguyễn Tích Thời ngồi trên đùi anh, mặc dù hai người đã kết hôn lâu rồi, cô vẫn bị tư thế này làm cho mặt đỏ tim đập.


Khi cô định rời khỏi đùi anh, ngồi lại ngay ngắn thì bị Phó Vân Đình ôm chặt cứng.


“Trốn đi đâu?" Phó Vân Đình nhìn cô với ánh mắt trêu ghẹo.


Rõ ràng anh biết cô ngượng nên cố ý chọc.


Nguyễn Tích Thời vừa thẹn vừa giận lườm anh.


Đến khóe mắt cô cũng ửng lên một vệt hồng nhạt, làn da trắng hơn tuyết được sắc đỏ làm nổi bật lên, trông cô càng thêm yêu kiều.


Thế mà đôi mắt cô lại trong veo đến lạ, còn long lanh sóng sánh, như thể chỉ cần nhìn một cái là có thể hút hồn người.


Phó Vân Đình bỗng thấy khô cả cổ.


Từ sau khi kết hôn, Nguyễn Tích Thời dần mất đi vẻ ngây thơ đáng yêu của thiếu nữ.


Những đường nét vốn đã thanh tú trên gương mặt cô cũng trở nên sắc sảo hơn.


Lại vì được Phó Vân Đình bao bọc quá kỹ nên cả người cô vừa ngây thơ lại vừa có quyến rũ, khiến người ta chỉ nhìn một lần đã thấy, dù vẻ đẹp như trăng mùa thu cũng chỉ đến thế mà thôi.


Trước đây, cả bà cụ Liên cũng nói, Nguyễn Tích Thời giống bà cô họ của cô nhất.


Cô vừa yêu kiều vừa có sức hút nhưng Phó Vân Đình lại thấy Nguyễn Tích Thời giống một chú thỏ con mềm mại đáng yêu hơn.


Ấy vậy mà, giờ đây anh mới nhận ra, bà cụ Liên nói không sai chút nào.


Cô quá quyến rũ.


Chỉ cần một ánh nhìn, Phó Vân Đình cảm thấy mình nguyện chết trong tay cô.


Có lẽ nghe thấy hơi thở của Phó Vân Đình nặng hơn nên đôi mắt lanh lợi của Nguyễn Tích Thời đảo hai vòng, rồi bỗng cười thật rạng rỡ.


Hai tay cô vòng qua cổ anh, người ngả về phía trước: "Ai nói em muốn trốn?" Cô vừa ở phòng khám về, trên người thoang thoảng mùi hương thoang thoảng của thảo dược, đồng thời, nó cũng len lỏi vào từng ngóc ngách trong mũi Phó Vân Đình.


"Anh..." Giọng Phó Vân Đình khàn đi.


“Em còn có chuyện muốn nói với anh” Nguyễn Tích Thời không đợi anh nói xong đã cắt ngang.


Phó Vân Đình còn chưa lấy lại tỉnh thần đã thấy đôi môi hồng của Nguyễn Tích Thời cứ mấp máy trước mặt mình.


Mãi đến khi Nguyễn Tích Thời vỗ nhẹ anh một cái thì anh mới có phản ứng.


“Anh có nghe không đó?" Nguyễn Tích Thời hỏi.


“Hả?" Phó Vân Đình ngơ ngác.


“Em nói nãy giờ mà anh không thèm nghe hả?" Nguyễn Tích Thời bực mình.


Phó Vân Đình ho khan một tiếng: "Chẳng phải tại anh bị ai đó làm cho mê mẩn rồi sao...


Em nói đi, nói đi!” Anh nói, tay vẫn không quên mân mê vùng eo mềm mại của Nguyễn Tích Thời.


Anh trước giờ vẫn luôn thật thà, thế nên trong thời gian ngắn, Nguyễn Tích Thời không biết nên giận hay nên cười.


Cô mắng anh một câu: "Đồ không biết xấu hổ.” Sau đó mới nói lại: “Anh cho người đi hỏi thăm xem trong dân chúng, có ai gần đây bỗng dưng thấy người lạnh toát và sốt cao hay không.


Nhất là tay chân bủn rủn, đầu óc quay cuồng.


Nếu có, thì xem thử gần đây họ tiếp xúc với những ai và có những điểm nào giống nhau không.” "Được." Phó Vân Đình nhận lời ngay.


“Gòn bên Đinh Mạnh Chân nữa, từ bức vẽ hắn khai ra, anh có thể đối chiếu với những người được điều tra." Nguyễn Tích Thời nói thêm.


"Ừm." Phó Vân Đình đáp không chút do dự.


Giờ đây trong đầu anh toàn là Nguyễn Tích Thời.


Vậy nên, đừng nói mấy chuyện nhỏ nhặt này, dù cô có bảo anh đi hái trăng trên trời, anh cũng sẽ đồng ý Vừa về đến nhà, Phó Vân Đình đã nóng lòng bế bổng người lên lầu.


Giữa ban ngày ban mặt, Nguyễn Tích Thời cũng không thoát khỏi tay Phó Vân Đình được.


Cô bị anh lăn qua lộn lại một trận, ăn sạch sành sanh.


Xong việc, cô đến một ngón tay cũng lười nhúc nhích mà uể oải dựa vào gối.


Phó Vân Đình đã ôm cô đi tắm rửa sạch sẽ, rồi lại quấn cả người kỹ như cái bánh chưng và bế về giường.


Anh hôn lên má cô: "Anh đi nấu cơm cho em." “Em muốn ăn sườn xào chua ngọt” Nguyễn Tích Thời gọi món.


Tuy ông Năm nấu ăn cũng rất ngon nhưng món Phó Vân Đình làm hợp khẩu vị cô nhất.


Ánh mắt Phó Vân Đình nhìn cô đầy cưng chiều: "Được." Nguyễn Tích Thời hài lòng nhìn anh ra khỏi phòng.


Cô lười biếng tựa người trên giường một lúc, thấy buồn chán, cô lại lôi cuốn "Sổ tay trừ tà nhà họ Tiêu” từ dưới gối ra.


Bây giờ, thuật Độn Ngũ Hành của cô đã luyện gần xong, Nguyễn Tích Thời thử dùng linh lực lật sách về phía sau.


Cô không cần dùng quá nhiều sức, trang sau đã tự động lật qua.


Cô nhìn thấy hình vẽ quen thuộc trên trang sách.


“Đây không phải là Phệ Hồn Châu à?" Nguyễn Tích Thời nhìn hình vẽ lẩm bẩm.


Phía trên rõ ràng vẽ Phệ Hồn Châu, còn có giới thiệu về nó cũng như cách điều khiển.


Tế Tế nghe nhắc đến Phệ Hồn Châu thì chui ra: "Đúng là nó thật.


Phụt phụt phụt, xui xẻo quá, sao cái cuốn sổ rách này cũng có ghi chép về nó vậy!” “Tôi nhớ cậu từng nói, cách điều khiển tám đại thần khí không phải ai cũng biết mà?" Nguyễn Tích Thời nhìn cuốn số tay đầy thắc mắc: "Sao số tay nhà họ Tiêu lại có ghi chép cách điều khiển thần khí vậy?” Tế Tế nheo mắt: "Cô lật xem phía sau đi” Nguyễn Tích Thời lật tiếp một trang: "Roi Tổn Ma...


Cái này cũng có.” Lật về sau nữa còn có giới thiệu về các thần khí khác cùng cách điều khiển.


Theo như trong sổ tay nói, tám đại thần khí đều có tính tình khác nhau, trừ phi là chủ nhân được chúng chọn, nếu không, dù biết khẩu quyết và cách điều khiển, người sử dụng chúng cũng có thể bị thương hoặc bị phản phê.


“Ra là dùng thần khí còn có thể bị thương nữa à?" Nguyễn Tích Thời nói.


“Dĩ nhiên rồi!" Tế Tể cạn lời: "Cô tưởng ai cũng điều khiển được thần khí chắc.


Đều cần phải có khẩu quyết cả đấy.


Nên tôi mới thấy lạ, cô chẳng biết gì hết, sao lại điều khiển được thần khí?” Nguyễn Tích Thời sờ mũi: "Chắc là do tôi có tài năng trời cho." Tế Tế: "” Tế Tế nhìn cô với bộ mặt cô tin tôi đánh cô không khiến Nguyễn Tích Thời vội đối giọng: "Cũng có thể là như trong sổ tay nói, chúng nó nhận tôi làm chủ rồi.” Cô chỉ vào chỗ ghi chú: "Cậu xem ở đây này.


Trên này viết chỉ cần là chủ nhân được chúng chọn, nghĩa là chỉ cần thần khí đồng ý, người điều khiển sẽ không bị thương.” “Thế nhưng một thần khí thì thôi đi, cả hai thần khí đều nhận cô làm chủ hả?” Tế Tế nhìn Nguyễn Tích Thời, nó thật sự không biết nói gì hơn: "Chẳng lẽ, thật sự là do huyết mạch nhà họ Đường?


Dòng máu nhà họ Đường thần kỳ đến vậy hả?” “Tôi cũng không rõ.” Nguyễn Tích Thời lắc đầu.


Cô lại lật thêm vài trang sổ tay: “Lạ thật, chỉ có bảy thần khí, còn một cái nữa đâu?” “Tôi đã nói rồi còn gì, kinh Hư Ảo biến hóa khôn lường.


Nó có thể biến thành vạn vật trên đời, không ai biết hình dạng thật của nó, dĩ nhiên cũng không có cách nào sai khiến nó được." Tể Tể nói.


Nguyễn Tích Thời ồ một tiếng, sau đó cô cúi đầu lặng lẽ xem mấy khẩu quyết.


“Cô xem chăm chú vậy làm gì?


Không lẽ cô còn tưởng rằng mình còn có thể gặp được mấy thần khí khác nữa chắc?" Tế Tế khoanh tay: "Cô có được hai thần khí đã là hiếm thấy trên đời rồi, đừng có mơ mộng nữa!” “Biết đâu đấy.” Nguyễn Tích Thời nói nhẹ như không.


Tế Tế xì một tiếng.


Nó xoa chiếc cằm nhỏ của mình rồi nhìn cô chăm chú đọc sách.


Dù biết cô có tài năng trời cho nên việc tu hành nhanh gấp mấy lần người thường nhưng những điều đó vẫn chưa đủ để các thần khí chịu nghe theo cô.


Rốt cuộc cô có điểm gì đặc biệt khiến cả hai thần khí đều bằng lòng nhận chủ?


  • Trước
  • Sau