Chương 674 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 674 HỎI GÌ CÕNG KHÔNG BIẾT N guyễn Tích Thời và Phó Vân Đình đi tới nhà Trần Nguyên.


Trần Nguyên có một số bất động sản đứng tên mình, xa nhất là nơi Giang Ngộ Sinh ở, còn hắn ta thường sống tại ngôi nhà ba tầng kiểu Âu nằm trên đường Hòe Bắc.


Đứng từ bên ngoài, có thể nhìn thấy lan can ban công được đặc biệt sơn màu cà phê, trông vô cùng tình tế.


Người ra mở cửa là người giúp việc của Trần Nguyên, nghe nói là Phủ Quân chính tới, người này cũng không tỏ vẻ căng thẳng, rõ ràng người thường qua lại với Trần Nguyên không phải kẻ giàu sang thì cũng là tầng lớp quyền quý.


Người giúp việc đi vào trong, không bao lâu sau thì Trần Nguyên cũng ra ngoài.


Hắn ta tỏ ra rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Nguyễn Tích Thời: “Chẳng phải cô là người hôm đó ở Cục Cảnh sát...” Trí nhớ của hắn ta rất tốt, có thể nhớ rõ người chỉ mới gặp một lần.


Cặp mắt vừa đen vừa sáng của Nguyễn Tích Thời nhìn chằm chằm vào hắn ta.


Vừa rồi, khi nhìn thấy Trần Nguyên, cô đã phát hiện dấu vết của linh lực chảy qua người hắn ta.


“Lại là một kẻ tu luyện à!” Tế Tế lẩm bẩm, cẩn thận quan sát, “Nhưng không mi NmD Nghe giọng nó có vẻ khá thất vọng.


Sau một thời gian chung sống với Nguyễn Tích Thời, Tế Tế đã hiểu rõ tính cách của cô.


Nếu không phải tà tu, Nguyễn Tích Thời sẽ không cho nó hút linh lực của đối phương.


Thấy không thể được lấp đầy cái bụng, thăng cấp tu vi, Tế Tể mất hứng, nó đủng đỉnh lắc mông, tiếp tục ngồi thiền để tu luyện.


Nguyễn Tích Thời vẫn đang quan sát Trần Nguyên.


Trên người Trần Nguyên không có tà khí, quả thực không phải tà tu, có lẽ là hắn ta cũng biết tu luyện, hoặc là tổ tông nhà họ Giang am hiểu huyền thuật nên hắn ta cũng học được một chút bí quyết từ họ.


Nếu đúng là thế, có lẽ hắn ta cũng biết đến thần giáp Huyền Hoàng.


Thấy Nguyễn Tích Thời nhìn mình, Trần Nguyên khẽ gật đầu tỏ ý chào hỏi.


“Cô ấy là vợ tôi” Phó Vân Đình nói.


Trần Nguyên quan sát Phó Vân Đình một thoáng thì nhận ra anh, hắn ta kinh ngạc nói: “Tổng tư lệnh Phó!


Không biết Tổng tư lệnh Phó tới tìm tôi vì việc sự “Chúng tôi muốn hỏi một số chuyện liên quan đến Giang Ngộ Sinh” Phó Vân Đình đáp.


Trần Nguyên hơi sửng sốt, nhưng cũng không hỏi thêm, chỉ gật đầu nói: “Được, hai vị vào nhà trước đã” Hắn ta vừa sai người giúp việc chuẩn bị trà bánh vừa dẫn hai người họ vào phòng họp, ngồi xong mới nói: “Xin mạo muội hỏi một câu, Tổng tư lệnh Phó quen Ngộ Sinh sao?” “Không quen” Phó Vân Đình lãnh đạm đáp: “Tôi hỏi thăm anh ta về một vài chuyện, nhưng khi chúng tôi tìm tới, Giang Ngộ Sinh đã bị sát hại rồi” “Ra là vậy” Trần Nguyên hơi cụp mắt xuống, tỏ vẻ đau buồn.


Phó Vân Đình liếc nhìn Nguyễn Tích Thời rồi quay sang nói với Trần Nguyên: “Nghe nói anh đã sống ở nhà họ Giang nhiều năm và có quan hệ rất tốt với Giang Ngộ Sinh, chuyện sinh hoạt thường ngày và thậm chí là công việc của anh ta đều do anh lo liệu.


Vậy anh hẳn là cũng biết rõ mọi chuyện xoay quanh anh ta chứ?” Trần Nguyên thở dài: “Đúng là quan hệ giữa tôi và Ngộ Sinh rất tốt.


Trước khi qua đời, cha của Ngộ Sinh đã giao phó cậu ấy cho tôi.


Từ đó tới nay, tôi luôn chăm lo cho cậu ấy.


Ngày trước tôi nắm rõ mọi chuyện của cậu ấy trong lòng bàn tay, nhưng kể từ khi trưởng thành thì Ngộ Sinh cũng có chính kiến riêng của mình, có rất nhiều việc không để tôi can dự vào, bởi vậy nên cậu ấy mới mắc nợ một khoản tiền lớn đến vậy.


Hiện giờ tôi dành phần lớn thời gian để quản lý công việc làm ăn của nhà họ Giang, thế nên cũng hơi lơ là với cậu ấy.


Tôi vốn tưởng rằng cậu ấy sẽ ngừng tay sau khi mắc phải lỗi lớn kia, không ngờ cậu ấy lại đắc tội với thủ lĩnh của Thanh Bang, cuối cùng, cuối cùng...” Rốt cuộc, Trần Nguyên nghẹn ngào đến nỗi không thể nói lên lời.


Hắn ta chống cùi chỏ lên bàn, lấy tay bưng kín mặt.


Nguyễn Tích Thời mím môi: “Theo lời của anh Trần đây, anh cho rằng Bang chủ Diệp là người giết anh Giang?” Trần Nguyên im bặt, khựng lại một chốc, sau đó ngẩng lên nhìn bọn họ: “Cục Cảnh sát đã bắt giữ Diệp Vân Châu rồi.


Hơn nữa, khi ấy chỉ có anh ta ở đó, điều này cũng chứng minh anh ta là kẻ bắn súng.


Hung thủ không phải anh ta thì còn có thể là ai?” “Nhưng tôi nghe nói người lui tới làm ăn với Bang chủ Diệp luôn là anh Trần” Phó Vân Đình hơi trầm xuống: “Vừa rồi anh Trần cũng nói anh Giang không quan tâm đến chuyện làm ăn, vậy làm sao mà anh ta lại bí mật liên lạc với Bang chủ Diệp?


Hai người đó vì sao lại trở thành kẻ thù?” “Chuyện này tôi cũng không rõ” Trần Nguyên lắc đầu: “Đúng là tôi luôn là người bàn chuyện làm ăn với Bang chủ Diệp.


Tôi thực sự không biết anh taâm thầm tiếp xúc với Ngộ Sinh từ bao giờ hay lý do khiến anh ta giết Ngộ Sinh” Tay Trần Nguyên này, thật sự là hỏi gì cũng nói không biết.


Theo những gì Nguyễn Tích Thời được nghe tới giờ thì Trần Nguyên này có vẻ chỉ là một người thật thà, chỉ biết cắm đầu vào làm ăn.


Nhưng đây cũng mới là lời nói một chiều từ hắn ta thôi.


Phải tìm ra một điểm đột phá mới được.


Nguyễn Tích Thời nhìn linh khí chảy quanh cơ thể hắn ta, mở miệng hỏi thẳng: “Anh Trần biết thần giáp Huyền Hoàng không?” Trần Nguyên hơi biến sắc, nhưng đã nhanh chóng che giấu nó đi: “Đương nhiên là biết.


Đó là bảo vật tổ truyền của nhà họ Giang, chẳng hay phu nhân Tổng tư lệnh biết được từ đâu?” “Tôi từng được thấy thần giáp Huyền Hoàng” Nguyễn Tích Thời nhìn chằm chằm vào hắn ta: “Nó ở trên người một kẻ muốn ám hại tôi” “Cái gì?” Trần Nguyên kinh hãi: “Cô nói, người ám sát cô là Ngộ Sinh?


Không, không thể nào!” Hắn ta kích động đến nỗi ho thành tiếng.


Trần Nguyên nhấc chén trà lên, một hơi uống hết, sau đó mới hổn hển đáp: “Không thể nào, Ngộ Sinh không biết võ, làm sao ám sát cô được!” Nhìn bộ dạng kích động của Trần Nguyên, ánh mắt Nguyễn Tích Thời càng hiện lên vẻ lạnh lẽo.


Vừa rồi cô không hề nói người ám sát cô chính là Giang Ngộ Sinh, nhưng Trần Nguyên kia lại luôn nhắc tên của Giang Ngộ Sinh.


Tuy nghe có vẻ là muốn thanh minh thay Giang Ngộ Sinh nhưng càng nói nhiều càng dễ khiến người ta liên tưởng tới Giang Ngộ Sinh.


Vả lại, sự kích động của hắn ta rất khó có thể làm người ta không sinh lòng nghĩ ngờ.


“Nhà họ Giang có món linh khí tổ truyền lợi hại đến vậy, cho dù không biết võ công thì chắc hẳn cũng từng tu luyện huyền thuật chứ?” Nguyễn Tích Thời nói.


Trần Nguyên lại ho khù khụ, khuôn mặt tỏ vẻ ngập ngừng: “Chắc là không đâu...


Lão gia luôn chú trọng vào việc kinh doanh, không tin tưởng hay cậy nhờ những thứ này, vì vậy chưa bao giờ tu luyện huyền thuật.


Còn về Ngộ Sinh, tôi cũng chưa từng thấy cậu ấy tu luyện.” “Anh chưa từng thấy cũng không có nghĩa là không có” Nguyễn Tích Thời nhìn hắn ta: “Còn anh thì sao?


Anh Trần thân cận với nhà họ Giang vậy mà, anh có tu luyện huyền thuật không?” Trần Nguyên không ngờ cô lại đột ngột chuyển chủ đề lên người mình.


Sau một thoáng sững sờ, hắn ta lắc đầu, đáp: “Tất nhiên là không!


Những thứ đó đều do tổ tiên nhà họ Giang truyền lại, tôi chỉ là một người ngoài, lấy đâu ra tư cách học tập bí quyết tổ truyền nhà họ?” Giọng hắn ta rất bình tĩnh, kiên quyết chối việc mình từng tu luyện huyền thuật.


Nếu không phải Nguyễn Tích Thời có thiên nhãn, có thể nhìn rõ dấu vết linh lực chảy quanh cơ thể hắn ta, có lẽ cô cũng sẽ bị Trần Nguyên qua mặt.


Ánh mắt Nguyễn Tích Thời trở nên lạnh lẽo hơn.


Nếu trước đó chỉ là sự ngờ vực thì lúc này cô đã có thể khẳng định Trần Nguyên chắc chắn đang giấu giếm điều gì đó.


Nghĩ tới những chuyện mình đã gặp phải trong thời gian qua, cũng như người đàn ông khoác áo choàng thần bí khó lường kia có thể đoạt mạng cô và cả Diệp Oản Oản đang ở nhà đợi anh trai trở về, Nguyễn Tích Thời không muốn mất thời gian quanh co với hắn ta nữa.


“Trần Nguyên, anh nói láo” Cô nhìn Trần Nguyên, ánh mắt lạnh lùng: “Anh biết huyền thuật, vả lại cũng biết người muốn hại tôi, phải không?” Cơ mặt Trần Nguyên thoáng run lên, nhưng vẫn giữ được vẻ bình tĩnh: “Phu nhân Tổng tư lệnh nói gì vậy, tôi không nghe rõ...” Chưa nói hết câu, trên tay Nguyễn Tích Thời chợt lóe lên một luồng ánh sáng màu tím, từng sợi nhỏ mỏng manh biến thành vô số lưỡi dao sắc bén lao về phía người hắn ta!


  • Trước
  • Sau