Chương 671 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 671 MUỐN CỞI CHUÔNG PHẢI TÌM NGƯỜI BUỘC CHUÔNG guyễn Tích Thời kế lại việc mình khám bệnh cho Diệp Oản Oản cho bác sĩ Du nghe.


Bác sĩ Du cảm khái: “Quả đúng là duyên phận, xem ra là chúng ta nhất định phải gặp nhau” kReshtanhicealOSmlOezicoihet kài Môi ng hãi điền gì tân cô 2g xà nỢi về như khi là một đứa trẻ, hơn nữa còn cực kì sợ đụng chạm.


Tôi từng nghe Bang chủ Diệp nói rằng cô ấy bị thương năm mười sáu tuổi, khi ấy cô đã khám cho Oản Oản.” Nguyễn Tích Thời nhìn bác sĩ Du, hỏi: “Rốt cuộc là dạng thương tích gì, sao lại khiến cô ấy trở thành tình trạng như bây giờ?” Bác sĩ Du muốn nói lại thôi.


Cô ấy liếc nhìn Phó Vân Đình.


Nguyễn Tích Thời đã hiểu ý, cô nói với Phó Vân Đình: “Anh ra ngoài chờ em nhé” Phó Vân Đình nhìn bác sĩ Du bằng ánh mắt sâu xa, anh không nói gì thêm mà chỉ khẽ gật đầu rồi đi ra ngoài ngay.


Lúc này, bác sĩ Du mới kéo Nguyễn Tích Thời ngồi xuống: “Lần trước Bang chủ Diệp có tới gặp tôi, ông ấy nói sau khi được một bác sĩ chữa trị thì Oản Oản đã không bị phát bệnh trông một thời gian dài.


Ông ấy còn hỏi tôi liệu Oản Oản có thể bình phục hoàn toàn không.


Tôi đoán bác sĩ đó chính là cô nhỉ?” Nguyễn Tích Thời cụp mắt, cười mỉm.


“Tôi chỉ có thể chữa khỏi vết thương da thịt trên người Oản Oản chứ không thể bệnh tâm lý trong lòng cô ấy” Bác sĩ Du khẽ thở dài: “Có lẽ chỉ có cô mới chữa khỏi được cho cô ấy” “Bệnh tâm lý?” Nguyễn Tích Thời nắm lấy trọng tâm.


Bác sĩ Du gật đầu: “Oắn Oắn thực sự là một đứa trẻ đáng thương, năm đó cô ấy và bạn đi dạo phố, đang đi thì bị mấy tên đàn ông kéo vào trong ngõ hẻm.


Đứa trẻ đi cùng cô ấy tốt số trốn thoát được, để lại Oản Oản một mình, và bị...” Nhịp thở của Nguyễn Tích Thời nhất thời đông cứng lại.


Mặc dù trước đây cô từng có một vài suy đoán nhưng không ngờ rằng sự thật còn đáng sợ hơn hẳn những gì cô nghĩ.


“Sau đó, cô gái kia chạy đi gọi Bang chủ Diệp, nhưng khi Bang chủ Diệp phóng tới thì đã muộn rồi.” Bác sĩ Du khẽ nói: “Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ ngày ấy, lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng lúc đó của Oản Oản.


Cô ấy giống như một con búp bê vải rách nát, gần như mất hết sức sống mà nằm trên giường, người ngợm toàn là máu, trong lòng bàn tay và các kẽ ngón tay cũng bê bết máu.


Đám đàn ông rồ dại kia quá tàn nhẫn, dám đối xử như vậy với một đứa trẻ!” Giọng của bác sĩ Du nghe rất đau lòng.


“Tôi không giỏi khâu vết thương như bác sĩ Tây y nên phải nhờ chồng tôi mời một nữ bác sĩ Tây y mà anh ấy quen biết, nhờ cô ấy khâu giúp, còn tôi thì nấu thuốc mỡ.


Mất rất nhiều thời gian thì vết thương Oản Oản mới từ từ lành lại” Bác sĩ Du khẽ siết ngón tay: “Dù vết thương trên cơ thể đã lành lại nhưng vết thương tâm lý lại không thể lành.” Cô ấy nói với Nguyễn Tích Thời: “Cô nói xem, Oản Oản xuất hiện trong bộ dạng của một đứa trẻ là vì cô ấy không muốn đối diện với chuyện này, chỉ mong bản thân biến thành một đứa trẻ vô tri không biết gì.


Chỉ có như vậy thì Oản Oản mới trốn tránh được vết thương trong lòng” Nghe vậy, trong lòng Nguyễn Tích Thời cảm thấy rất buồn bực.


Lúc đó Diệp Oản Oản chắc chắn đã rất tuyệt vọng.


cô ấy chỉ là một cô gái yếu đuối, không có khả năng chống cự lại mấy tên đàn ông hung hãn, chỉ có thể nằm chịu trận cho bọn chúng đè lên người.


Trong cơn tuyệt vọng và thống khổ, lòng bàn tay Oắn Oản cũng bị móng tay cô ấy đâm thủng.


Trong thời điểm ấy, chắc hẳn cô ấy chỉ mong mình chết quách đi cho xong.


Song, cô ấy vẫn còn sống.


Sau khi trải qua nỗi thống khổ kia, cô ấy vẫn sống sót, nhưng cô ấy lại không thể chấp nhận rằng mình đã phải gánh chịu sự đau đớn kia.


Do đó, cô đã che giấu “con người” từng nếm trải nỗi đau, chỉ để lại một đứa trẻ không biết gì.


“Tích Thời” Bác sĩ Du cầm tay Nguyễn Tích Thời: “Tôi không biết cô đã làm cách nào để Oản Oản tin tưởng cô, nhưng tôi biết cô là đệ tử chân truyền của thầy Nhậm, nhất định cô cũng sẽ giỏi giang như ông ấy.


Không có bệnh nhân nào mà ông ấy không chữa khỏi được, tôi tin cô cũng sẽ giống vậy” “Muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông” Nguyễn Tích Thời nói: “Cô có biết những kẻ làm hại Oản Oản là ai không?” “Tôi không biết, tôi chỉ chữa bệnh cho Oản Oản thôi” Bác sĩ Du lắc đầu: “Hình như Bang chủ Diệp cũng chưa tìm được chúng.


Lúc trước tôi đến khám cho Oắn Oản, tôi từng thấy đàn em đến báo cáo với Bang chủ Diệp, nhưng họ cũng không tìm thấy manh mối liên quan tới đám người đó.


Khi ấy trời đã nhá nhem tối, lại quá sợ hãi, cả Oản Oản lẫn cô bạn đi chung đều cố gắng giãy giụa hòng chạy trốn chứ không hề chú ý tới khuôn mặt chúng” Vẫn chưa tìm được ư?


Nguyễn Tích Thời thầm nghĩ.


Thông tin bác sĩ Du biết cũng chỉ có vậy.


Hai người trò chuyện thêm một lúc nữa, thấy sắc trời đã muộn, nghĩ đến việc còn nhiều bệnh nhân đang chờ, Nguyễn Tích Thời đứng dậy chào tạm biệt.


“Sau này có thời gian rảnh thì siêng tới chơi nhé” Bác sĩ Du nói: “Lão Từ nấu ăn ngon lắm, để anh ấy nấu cho cô ăn” Nguyễn Tích Thời mỉm cười đồng ý: “Khi nào rảnh tôi sẽ tới giúp cô chẩn mạch” Hai người rời khỏi phòng khám Huệ Dân.


Vì đây là chuyện riêng tư của Diệp Oản Oản nên Nguyễn Tích Thời không nói gì với Phó Vân Đình.


Phó Vân Đình đã lăn lộn trong quân ngũ nhiều năm, cả đám đàn ông tụ lại, có chuyện gì mà anh chưa từng thấy.


Khi bị mời ra ngoài, liên tưởng tới Diệp Oản Oản, trong lòng anh đã hiểu ra phần lớn sự việc.


“Ngày mai em muốn tới cục cảnh sát một chuyến nữa” Nguyễn Tích Thời nói: “Có lẽ lần này Bang chủ Diệp sẽ chịu nói thật” Sáng sớm hôm sau, bọn họ lại đến cục cảnh sát.


Thấy bọn họ đến, cảnh sát trưởng đích thân ra tiếp đón: “Tổng tư lệnh, ngài tới thật đúng lúc.


Cuộc điều tra lần trước đã có kết quả, người bí mật gặp gỡ với Giang Ngộ Sinh khi không có ai khác, quả nhiên là Diệp Vân Châu.


Ông ta nói với về mặt rầu rĩ.


Diệp Vân Châu là một củ khoai lang nóng bỏng tay, ông ta vốn hi vọng cuộc điều tra này sẽ cho ra kết quả là Diệp Vân Châu không liên quan đến chuyện này, không ngờ rằng điều trái với mong muốn lại xảy ra.


“Chúng tôi cần hỏi ông ấy một vài chuyện.” Phó Vân Đình nhận tài liệu.


Cảnh sát trưởng chưa kịp mừng thì Phó Vân Đình đã quay lại đưa tài liệu cho Nguyễn Tích Thời: “Em vào hỏi nhé?” Cảnh sát trưởng sượng mặt.


Cho một người phụ nữ vào thẩm vấn Bang chủ Diệp?


Nguyễn Tích Thời nhận tài ệu một cách tự nhiên: “Được, em đi hỏi một chút” Nói xong, cô đi tới phòng thẩm vấn.


TA.


Cảnh sát trưởng nhìn Phó Vân Đình: “Chuyện này có ổn không?” Phó Vân Đình liếc nhìn ông ta, tỏ ý cảnh cáo, khiến cảnh sát trưởng lập tức ngậm miệng lại.


Nguyễn Tích Thời vào trong phòng thẩm vấn, không bao lâu sau thì Diệp Vân Châu cũng bị cảnh sát áp giải tới.


Diệp Vân Châu không phải đeo còng tay, quần áo cũng không luộm thuộm, chứng tỏ là ông ấy được hưởng đãi ngộ khá tốt ở trong tù.


Diệp Vân Châu ngồi xuống, sau khi cảnh sát rời khỏi đây, ông ta dời tầm mắt nhìn về phía Nguyễn Tích Thời, bình tĩnh hỏi: “Oản Oản sao rồi?” “Tôi có đến thăm cô ấy, còn hỏi thăm cô ấy về chuyện của Giang Ngộ Sinh” Cô quan sát phản ứng của Diệp Vân Châu.


Quả nhiên, khi cô vừa nói khỏi miệng, sắc mặt Diệp Vân Châu đã tối sầm lại.


“Tôi đã bảo cô là đừng nói chuyện này với Oản Oản” “Tôi không nói chuyện của ông cho Oản Oản biết” Nguyễn Tích Thời nói: “Tôi chỉ mới nhắc đến cái tên kia là cô ấy tỏ ra rất bài xích nó.


Vì vậy tôi đoán rằng bệnh tình của cô ấy có dính dáng tới Giang Ngộ Sinh” Sắc mặt Diệp Vân Châu có phần bứt rứt không yên.


Nguyễn Tích Thời nói tiếp: “Do đó, tôi đã tìm gặp bác sĩ Du, người từng chữa trị cho Oắn Oắn.


Bác sĩ Du nói tôi có thể khiến Oản Oản dỡ bỏ sự phòng bị trong lòng, có lẽ tôi sẽ trị khỏi bệnh cho Oản Oản nên đã kể về tình trạng của Oắn Oắn cho tôi nghe” Cô nhìn Diệp Vân Châu: “Giang Ngộ Sinh chính là một trong những kẻ làm hại cô ấy, đúng không?”


  • Trước
  • Sau