Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 647 CHỨNG THIẾU MÁU lọng cô ta mang âm điệu mềm mại đặc trưng của Giang Nam, dù là nói chuyện bình thường cũng nghe như đang làm nũng, khiến người ta mềm nhũn cả người.
“Từ khi mang thai thì tôi ăn không ngon, lúc nào cũng cảm thấy đau đầu, buổi sáng mấy ngày trước còn đột nhiên ra máu.” Giọng Diêu Vân Hề đầy sốt ruột và lo lắng: "Lão gia đã mời vài bác sĩ đến xem cho tôi, họ nói không có vấn đề gì, nhưng tôi uống thuốc rồi mà mấy hôm nay vẫn còn ra máu.
Tôi nghe lão gia nói y thuật của cô cao siêu, lúc trước là cô đã cứu sống dì Chương khi cô ấy bị băng huyết, nên muốn mời cô đến xem giúp tôi!” Cô ta nói xong nhìn Nguyễn Tích Thời đầy mong đợi.
Đây là đứa con đầu lòng của cô ta nên cô ta rất cẩn thận, cộng thêm chuyện Chương Đình bị thai chết lưu trước đó khiến cô ta vừa nghe đã rùng mình, lại càng thêm bất an.
Cô ta sợ con mình cũng gặp chuyện gì đó.
Nguyễn Tích Thời nghe vậy thì liếc nhìn ông Phó, trong mắt lóe lên tia sáng, sau đó mới nói: "Vậy cô đưa tay ra, để tôi xem thử” Diêu Vân Hề lập tức đưa tay ra, lộ ra cổ tay trắng nõn.
Nguyễn Tích Thời đặt ngón tay lên mạch của cô ta: "Đúng là mạch đập hơi loạn: Diêu Vân Hề lập tức căng thẳng nhưng lại không dám cử động lung tung, chỉ đành nhìn chằm chằm Nguyễn Tích Thời: "Đứa bé không sao chứ?" Nguyễn Tích Thời không vội trả lời mà nhẹ nhàng ấn vào vài chỗ trên người cô ta, thấy vậy Diêu Vân Hề càng thêm lo lắng, không khỏi nắm chặt tay ông Phó.
“Đừng lo, có Tích Thời ở đây, không có chuyện gì đâu." Ông Phó trấn an cô ta rồi nhìn Nguyễn Tích Thời: "Tích Thời, rốt cuộc Vân Hề và đứa bé trong bụng cô ấy thế nào?” Nguyễn Tích Thời kiểm tra xong thì rút tay lại: "Xung quanh vùng bụng không có cục u gì, hiện tượng chảy máu hẳn không phải do bệnh lý gây ra, nhìn sắc mặt và mạch tượng của dì Diêu, có lẽ là do thiếu máu.” "Thiếu máu?" Trước đó ông Phó mời toàn bác sĩ Tây y cho cô ta, họ nói theo góc độ của Tây y, tuy cách dùng từ khác nhau nhưng ý đại khái cũng tương tự: “Là do cơ thể tôi quá yếu sao?" Dạo gần đây cô ta nôn mửa rất nhiều nhưng cô ta cũng đã rất cố gắng ăn uống rồi, vậy mà vẫn không được sao?
“Máu của người mẹ chính là thứ duy trì sự phát triển của thai nhi trong bụng” Nguyễn Tích Thời thản nhiên nói: "Nếu thai phụ bị thiếu máu thì sẽ ảnh hưởng lớn đến thai nhi, hiện tượng ra máu thường là dấu hiệu dọa sảy thai.” Nghe đến hai chữ "sảy thai”, sắc mặt Diêu Vân Hề càng thêm tái nhợt: "Vậy phải làm sao?" Cơ thể cô ta run nhẹ, sợ hãi tột cùng: "Con tôi sẽ không sao chứ?" “Hiện tượng ra máu trong vài tháng đầu là chuyện thường gặp.” Nguyễn Tích Thời bình thắn nói: "Không cần lo lắng quá, chỉ cần an dưỡng cơ thể cho tốt, giữ ổn định trong ba tháng đầu thì sẽ không sao." "Vậy cô nhất định phải giúp tôi giữ được đứa bé!" Diêu Vân Hề vội vàng nói.
"Tôi kê cho cô một thang thuốc Giao Ngải Tứ Vật” Nguyễn Tích Thời nói: “Thang thuốc này vừa có thể bổ máu an thai, vừa có thể cầm máu." Diêu Vân Hề lập tức trả lời: "Được, được!” Ông Phó ở bên cạnh nghe vậy bỗng nhiên lên tiếng: "Trước đó bác sĩ Tây y cũng nói tương tự như con, còn kê thuốc an thai, nhưng uống mấy hôm rồi vẫn chẳng thấy hiệu quả, không biết là vì nguyên nhân gì?” Diêu Vân Hề nghe thấy thế cũng nhìn chằm chằm vào Nguyễn Tích Thời, trong mắt tràn đầy mong đợi và lo lắng.
“Con không rành về thuốc Tây, nhưng thang thuốc này của con rất có hiệu quả.” Nguyễn Tích Thời nói: "Chỉ cần uống thuốc đúng giờ, nằm trên giường nghỉ ngơi, hạn chế vận động là được.” “Thật sự uống thuốc vào là khỏi sao?" Diêu Vân Hề cắn môi, do dự rồi nói: "Mợ chủ, không phải tôi không tin cô, chỉ là trước đây tôi đã uống thuốc Tây rồi mà vẫn bị ra máu, trong lòng thật sự rất bất an...
Nếu khoảng thời gian này cô không bận gì thì không biết cô có thể ở lại đây một thời gian không, đợi qua mấy tháng này đã?" Ở lại đây ư?
Nguyễn Tích Thời hơi nhíu mày, còn chưa lên tiếng thì đã nghe ông Phó nói: “Chẳng phải vừa nãy Tích Thời đã nói rồi sao, ra máu là hiện tượng thường gặp, em đừng có chuyện bé xé ra to nữa.
Huống hồ Tích Thời còn có việc phải làm, làm gì có thời gian ngày nào cũng ở đây an thai cho em chứ?” Diêu Vân Hề vốn đã lo lắng sợ hãi, bị ông Phó nói một tràng như vậy thì càng thêm tủi thân: "Đây là lần đầu tiên em mang thai mà, chưa gặp tình huống này bao giờ nên tất nhiên là sẽ lo lắng sợ hãi rồi.
Hơn nữa, nói cho cùng thì chúng ta cũng là người một nhà, đứa bé trong bụng em là con cháu nhà họ Phó, là em trai em gái của cậu hai, còn chuyện gì quan trọng hơn sự an toàn của người nhà chứ!” Nói đến đây, giọng cô ta đã hơi nghẹn ngào.
Cô ta nhìn sang Nguyễn Tích Thời: "Mợ chủ, cô ở lại đây một thời gian được không?" Đôi mắt long lanh của cô ta ngấn lệ, trông có vẻ vừa sợ sệt vừa đáng thương.
Nguyễn Tích Thời nhìn Diêu Vân Hề đang mong chờ cô ở lại, trong lòng ngẫm nghĩ một lúc rồi mới nói: "Cô nói cũng có lý, vậy tôi sẽ ở lại đây một thời gian, đợi đứa bé trong bụng cô ổn định rồi tính tiếp.” “Thế thì tốt quá, cảm ơn cô!” Diêu Vân Hề thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng trên mặt cũng nở nụ cười.
"Vậy làm phiền con nhé.” Lông mày ông Phó cũng giãn ra: "Cha sẽ cho người báo với Vân Đình một tiếng.
Nếu nó đồng ý thì cùng nhau về đây ở một thời gian đi” Ông ta nói xong cũng không đợi Nguyễn Tích Thời lên tiếng thì đã đứng dậy đi Ta cửa dặn dò quản gia.
Nguyễn Tích Thời nhìn theo bóng lưng ông ta.
Trước đây hai cha con bọn họ mâu thuẫn gay gắt như vậy, bây giờ ông ta còn muốn Phó Vân Đình về đây ở sao?
Nguyễn Tích Thời mím môi, trong mắt lóe lên tia sáng.
Viết xong đơn thuốc, Nguyễn Tích Thời không tiếp tục làm phiền hai người bọn họ nữa mà quay về phòng của Phó Vân Đình.
Trong phòng không một hạt bụi, xem ra vẫn luôn có người dọn dẹp.
Nguyễn Tích Thời ở trong phòng đọc những quyển sách mà trước kia Phó Vân Đình để lại, đợi đến giờ cơm tối mới ra ngoài ăn cơm.
Vừa ra khỏi phòng thì cô thấy Phó Minh Tu cũng đang từ trong phòng đi ra.
Phó Minh Tu hơi sửng sốt khi thấy Nguyễn Tích Thời bước tới hỏi: "Sao em lại đến đây?" “Thai của dì Diêu không ổn định, em sẽ ở đây một thời gian để giúp cô ấy an thai." Nguyễn Tích Thời nói đơn giản ngắn gọn.
“Quả thực trước đó anh có nghe về chuyện này.” Phó Minh Tu hiểu ra: "Y thuật của em cao siêu như vậy, có em ở đây, chắc chắn dì Diêu và thai nhi trong bụng cô ấy sẽ không sao.” Anh ta hỏi: "Vậy Vân Đình thì sao, cũng theo em về đây ở à?" “Cha bảo sẽ cho người đi hỏi anh ấy.” Nguyễn Tích Thời đáp.
Phó Minh Tu khẽ gật đầu: "Nếu hai người có thể cùng về đây ở một thời gian thì tốt, nhà cửa cũng sẽ náo nhiệt hơn.” “Xưa nay anh không thích náo nhiệt mà” Nguyễn Tích Thời thuận miệng nói.
Phó Minh Tu hơi ngẩn ra.
Nguyễn Tích Thời cũng ý thức được mình lỡ lời, xem anh ta là Phó Minh Tu của kiếp trước, cô ngập ngừng rồi chuyển chủ đề: "Cảm ơn anh lần trước đã giúp em giải vây.” Cô đang nói đến chuyện ở hôn lễ.
Đôi mắt Phó Minh Tu thoáng xao động, anh ta cũng không tiếp tục chủ đề vừa Tồi mà chỉ cười: "Anh chỉ nói sự thật thôi mà” Nguyễn Tích Thời khẽ "ừm" một tiếng.
Cơn gió nhẹ thổi qua giữa hai người.
Phó Minh Tu nhìn cô, đột nhiên khẽ thở dài, giọng nói dịu dàng: "Nói ra thì đã lâu rồi chúng ta không bình thản trò chuyện với nhau như vậy rồi.” Nguyễn Tích Thời khẽ sững người.
Phó Minh Tu nhìn vẻ ngơ ngẩn của cô và nói tiếp: "Em đừng hiểu lầm, anh chỉ nhớ đến lúc trước em đến khám chân cho anh, anh cảm thấy chúng ta có thể làm bạn, nhưng sau đó xảy ra quá nhiều chuyện, sau khi em kết hôn với Vân Đình thì gần như không quay lại đây nữa." Trên mặt anh ta hiện lên vẻ chua xót: "Thật ra anh cũng biết, vì sự thiên vị của mẹ nên trong lòng Vân Đình vẫn luôn có khúc mắc với anh, chỉ là không ngờ lại trở nên xa lạ như bây giờ.” Anh ta nhìn Nguyễn Tích Thời: "Nếu ban đầu em không kết hôn với Vân Đình, không biết chúng ta có thể làm bạn không?" Dường như xung quanh thoáng chốc yên tĩnh hẳn.
Nguyễn Tích Thời cảm thấy bầu không khí hơi bất thường.
Cô nghiêm mặt rồi quả quyết nói: "Trên đời này không có nếu như, dù có quay lại một lần nữa, em vẫn sẽ kết hôn với Vân Đình.” Cô nói rồi quay người lại: "Cha còn đang đợi, chúng ta mau đến sảnh trước thôi” Dứt lời, cô không quay đầu lại mà đi thẳng về phía sảnh trước, không thấy được cảm xúc lóe lên trong mắt Phó Minh Tu.
Phó Minh Tu ngẩn người vài giây mới bước theo cô, hai người cùng đến sảnh trước thì đúng lúc gặp Phó Vân Đình đi từ ngoài vào.