Chương 636 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 636 HẾT CHUYỆN NÀY ĐẾN CHUYỆN KHÁC T ư Đồ Phượng lập tức nổi giận.


"Anh hỏi vậy là có ý gì?” Ngực Tư Đồ Phượng không ngừng phập phồng: "Em tìm cô ta gây phiền phức gì chứ!


Rõ rằng em mới là em ruột của anh, anh không giúp em thì thôi đi, sao lúc nào cũng nói giúp cô ta vậy?


Rốt cuộc anh và cô ta có quan hệ gì?” Tư Đồ Hạc nhìn em gái giống như một bà điên, ánh mắt trở nên lạnh lùng: Anh xacôtacô th côn SG "Anh giúp cô ta mọi lúc mọi nơi, còn nói không có quan hệ gì!” Tư Đồ Phượng kê giàn đa mod Đây ph s nh đốn na hôi in cố pha côn Kố sáo vn anh không?" Tư Đồ Hạc nắm được điểm quan trọng: "Tố cáo?" “Đúng vậy, em đốt vườn rau của ông già kia.


Em không làm gì được cô ta, ngay cả một ông già cũng không thể đụng vào sao?" Tư Đồ Phượng nổi giận đùng đùng: "Người phụ nữ đê tiện, nếu chẳng phải lúc nào cũng có người âm thầm che chở cô ta thì...” "Bốp!" Chưa nói dứt lời, một cái tát đã đánh vào mặt cô ta.


Một cái tát nặng nề không hề nể tình chút nào.


Tư Đồ Phượng bị đánh ngã xuống giường, bụm mặt, cả người đều choáng váng.


Hơn nữa người đánh cô ta còn là anh trai mà cô ta kính yêu nhất.


Tư Đồ Phượng không thể tin nổi.


Ánh mắt Tư Đồ Hạc lạnh lẽo như ma quỷ: "Anh đã cảnh cáo em đừng dây vào cô ta, em lại dám làm trái mệnh lệnh của anh nhiều lần như vậy.


Tư Đồ Phượng, giờ lời anh nói em cũng không nghe hả?” Giọng ông ta chứa đựng sự nguy hiểm.


Nhưng Tư Đồ Phượng không nghe thấy.


Trong đầu cô ta chỉ toàn Tư Đồ Hạc ra tay đánh mình vì Nguyễn Tích Thời, trong tim tràn đầy ấm ức và phẫn nộ, cô ta bụm mặt ngẩng đầu lên oán hận nhìn về phía ông ta.


“Anh lại đánh em vì cô ta?” Hốc mắt ầng ậc nước mắt, hai mắt Tư Đồ Phượng đỏ ngầu: "Dựa vào đâu mà em phải nghe lời anh?


Em làm gì sai hả?


Rõ ràng cô ta là người phụ nữ có chồng nhưng quyến rũ anh Diệp hết lần này đến lần khác.


Sao nào, giờ ngay cả anh cũng bị con hồ ly tĩnh này hớp hồn rồi à?" "Tư Đồ Phượng!" Sắc mặt Tư Đồ Hạc sa sầm: "Xem ra em vẫn không biết hối cải” “Em không làm gì sai, sao em phải hối cải!” Tư Đồ Phượng tức giận trả lời: "Em muốn giết người phụ nữ đê tiện này, em không chỉ muốn giết cô ta mà còn người bên cạnh cô ta nữa, em sẽ không bỏ qua cho từng người...” Cô ta nói chưa hết câu, chợt bị Tư Đồ Hạc bóp cổ.


Không khí bị rút cạn, Tư Đồ Phượng trừng mắt nhìn anh cả trước mặt.


Hai mắt Tư Đồ Hạc trở nên âm độc tàn nhẫn: "Em có biết, vì cái gọi là tình yêu của em, anh đã tổn thất một đơn hàng lớn, kế hoạch mà anh vạch ra lâu nay suýt nữa đều bị huỷ trong tay em!" Tư Đồ Phượng bị bóp cổ, sợ sệt đến nói không nên lời.


Tâm trạng của anh cả luôn không ổn định, vui buồn thất thường.


Trước đây dù cô ta đánh người hay phóng hoả, anh cả cùng lắm chỉ dạy dỗ mình vài câu, chưa bao giờ đối xử với mình như thế.


Cho nên cô ta đã dần quên mất người anh khi còn nhỏ của mình là như thế nào.


Sau khi cha qua đời, ông ta chỉ dựa vào chính mình, giết chết vài trưởng lão luôn yêu thương ông ta và ngồi vào vị trí bang chủ của Hồng Môn.


Ông ta là một người không có tình cảm, là một đao phủ không hơn không kém.


Tư Đồ Phượng cảm thấy mình sắp không thở nổi, ánh mắt cũng mắt đầu lồi ra ngoài.


Khi Tư Đồ Phượng nghĩ rằng mình cũng sắp chết trong tay ông ta như mấy trưởng lão kia, cuối cùng Tư Đồ Hạc cũng buông lỏntg tay.


Trong lòng Tư Đồ Phượng tràn ngập khiếp sợ, lảo đảo đứng lên định bỏ trốn.


Tư Đồ Hạc đã nắm lấy cánh tay kéo cô ta ngã về giường.


“Em muốn đi đâu?" Tư Đồ Hạc lạnh lùng nhìn cô ta: "Từ hôm nay trở đi, em ở trong phòng này, đóng cửa suy nghĩ lại lỗi lầm!


Khi nào nghĩ thông rồi thì mới được ra ngoài!” Ông ta nói xong, phất tay áo bỏ đi.


“Canh chừng căn phòng này kĩ càng cho tôi, một con muỗi cũng không được bay ra ngoài!” Tiếng cánh cửa khép lại cùng với giọng nói của Tư Đồ Hạc.


“Rắc!" Bên ngoài đã khoá cửa rồi.


Tiếng khóc của Tư Đồ Phượng vọng ra từ trong phòng.


Nhưng Tư Đồ Hạc dường như không nghe thấy, ông ta bước xuống bậc thang, chợt thấy thân tín vội vàng chạy tới: "Bang chủ, xảy ra chuyện không hay rồi!” Tư Đồ Hạc dừng bước, ánh mắt bỗng nhiên trở nên âm u.


“Bên này chúng ta vừa gom đủ hàng hoá, bên kia đã gọi điện thoại đến nói muốn huỷ bỏ hợp tác với chúng ta.” Thân tín nhìn thấy nét mặt của Tư Đồ Hạc, giọng cũng run lên theo: "Bọn họ nói chúng ta làm trái với hợp đồng trước, bây giờ đã tìm được nhà cung cấp hàng khác, nói rằng huỷ bỏ hợp tác sau này” Sắc mặt của Tư Đồ Hạc khó coi đến cực điểm.


Khó khăn lắm ông ta mới giành được con được con đường nầy, kết quả lại mất trắng như vậy.


Thời gian bên kia gọi điện đến thật vừa khéo, ông ta vừa mua xong hàng với giá cao thì gọi điện tới bảo huỷ hợp tác, như thể đã thoả thuận xong, việc này là lỗi của ông ta, ngoài ra không nắm được bằng chứng nào khác.


Ánh mắt của Tư Đồ Hạc trở nên u tối.


Diệp Vân Châu.


Hết chuyện này đến chuyện khác xảy ra, rõ ràng là Diệp Vân Châu đang giở trò!


Ông ta dùng sức siết chặt ngón tay.


Diệp Vân Châu định công khai trở mặt với ông ta à?


Ông ta tưởng rằng Diệp Vân Châu chỉ đốt một bến tàu khiến ông ta chịu chút thiệt hại để trút giận, nhưng hôm nay xem ra không chỉ đơn giản như vậy.


Xem ra, ông ta phải điều tra kĩ càng việc này.


“Bang chủ, giờ phải làm gì với số hàng này đây?" Thân tín nuốt ngụm nước miếng rồi hỏi.


Thằng Lưu mặt rỗ chắc chắn sẽ không thu lại hàng, bây giờ một lượng hàng lớn như vậy biến thành củ khoai lang bỏng tay.


Tư Đồ Hạc im lặng một lát rồi lên tiếng: "Bán cho những thương nhân nhỏ lẻ theo giá thị trường.” “Giá thị trường?" Thân tín ngạc nhiên: "Nhưng chúng ta bỏ ra giá gấp ba...” “Không làm như thế, mày có cách nào hay hơn à?" Tư Đồ Hạc nhìn về phía anh ta, giọng nói lạnh thấu xương.


Cả người thân tín run rẩy, lập tức cúi đầu không dám nói nữa.


Tư Đồ Hạc hừ lạnh, trong mắt loé lên một tia tàn bạo: "Còn nữa, sai người đi điều tra quan hệ giữa Diệp Vân Châu và Nguyễn Tích Thời.” Lúc trước Tư Đồ Phượng bám lấy Diệp Vân Châu lâu như vậy, dù Diệp Vân Châu cảm thấy vô cùng phiền phức nhưng chưa bao giờ ra tay tuyệt tình thế này.


Rốt cuộc Nguyễn Tích Thời này có bản lĩnh gì khiến Diệp Vân Châu ra mặt giúp cô ta?


xượn Phó Vân Đình bước vào phòng làm việc của Diệp Vân Châu.


Diệp Vân Châu nhìn Phó Vân Đình với nét mặt rất vi diệu: "Thủ đoạn của Thiếu soái Phó thật cao cường.” Phó Vân Đình mỉm cười: "Tôi chỉ làm theo ý bang chủ Diệp thôi, chẳng phải bang chủ Diệp là người đốt bến tàu à?” “Tôi chỉ đốt bến tàu chứ không nói muốn cướp con đường của Tư Đồ Hạc.” Diệp Vân Châu nhìn Phó Vân Đình với ánh mắt sâu thẳm: "Cậu làm như thế là đang ép tôi." “Khi hợp tác với tôi, chẳng phải bang chủ Diệp đã biết sớm muộn gì cũng có ngày hôm nay sao?” Phó Vân Đỉnh hỏi.


Diệp Vân Châu nhìn anh, một lát sau khoé môi khẽ mấp máy: "Đúng thật là vậy” Phó Vân Đình đi tới trước bàn làm việc, cầm một hoá đơn đặt xuống bàn.


“Đây là thành ý hợp tác.” Diệp Vân Châu liếc mắt nhìn hoá đơn vận tải, các chi tiết hàng hoá trên đó trùng khớp với những gì đàn em ông ta báo lại.


“Tôi nhận thành ý của Thiếu soái Phó." Ông ta quay đầu: "Xem ra chúng ta hợp tác sẽ rất vui vẻ." Phó Vân Đình rướn môi lên.


Hai người nói chuyện ở trong phòng làm việc rất lâu, chẳng ai biết bọn họ đang bàn cái gì.


Sau khi trở về, không bao lâu sau Phủ Quân chính đề bạt Phó Vân Đình trở thành Thượng tướng, chức vụ là Tuần duyệt sứ ở thành Vân.


Dưới thành Vân có rất nhiều tỉnh thành, giờ toàn bộ đều thuộc quyền quản lý của Phó Vân Đình.


Danh tiếng của Phó Vân Đình nhất thời ngày càng vang dội hơn lúc trước, bên ngoài gọi anh từ Thiếu soái thành Tổng tư lệnh.


Sau khi thăng chức thành Tuần duyệt sứ, Phó Vân Đình nghiêm túc sắp xếp công việc lại một lần nữa.


Chờ làm xong công việc, rảnh rỗi được vài ngày, anh dẫn Nguyễn Tích Thời đến thành Tương.


  • Trước
  • Sau