Chương 635 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 635 ĐỐT BẾN TÀU hi Tư Đồ Hạc nhận được tin tức chạy đến bến tàu, chỉ thấy làn khói mù “4 mịt vẫn còn chưa tan.


Thân tín gạt điếu thuốc, sải bước tới trước mặt ông ta: "Bang chủ” Hai mắt Tư Đồ Hạc lạnh lùng tàn nhẫn nhìn thoáng qua bến tàu: "Những thứ này là sao?" “Đều bị thiêu rụi." Thân tín nhỏ giọng: "Bọn họ đang kiểm tra, nhưng vị trí bốc cháy lại ngay chỗ chứa những hàng kia, phỏng chừng...” Phỏng chừng đều biến thành than hết rồi.


Sắc mặt Tư Đồ Hạc trở nên khó coi: "Điều tra ra là ai làm việc này chưa?” Thân tín lắc đầu: "Lửa bốc cháy trong lúc đổi ca, có lẽ kẻ phóng hoả rất hiểu rõ chúng ta nên lợi dụng thời gian này để châm lửa.” Vốn dĩ người canh chừng ban đêm rất buồn ngủ, cộng thêm đến giờ thay ca nên chẳng ai để ý lửa bốc cháy khi nào, chờ lúc phát hiện ra đã không còn kịp nữa.


Số hàng này vốn rất dễ cháy, lại giấu ở trong vải, ngọn lửa càng cháy mạnh hơn, đến khi hàng hoá cháy hết, thế lửa lan đến bên sông mới yếu dần.


Màu mắt Tư Đồ Hạc trở nên âm trầm.


Lô hàng này có giá trị rất lớn, ông ta định cho vận chuyển ra nước ngoài vào nửa đêm, không ngờ lại xảy ra chuyện vào lúc quan trọng này.


Rốt cuộc là kẻ nào nắm rõ lô hàng này của ông ta như vậy?


Trong đầu Tư Đồ Hạc hiện lên một số người.


Nhưng không có bằng chứng thật sự, ông ta không thể trực tiếp đến cửa chất vấn.


Lần đầu tiên Tư Đồ Hạc có cảm giác gọi là ngột ngạt.


“Bang chủ, hai giờ nữa là đến giờ hẹn với bên kia, phải làm sao đây?" Thân tín hỏi.


Tư Đồ Hạc thở dài: "Đi liên lạc với bên kia, nói thuyền bên này gặp một số trục trặc phải giao hàng chậm một ngày.


Sau đó mày đi tìm Lưu mặt rỗ lấy nhiều hàng về đây” “Chúng ta cần rất nhiều hàng, bên chỗ Lưu mặt rỗ có hàng không ạ?" Thân tín loláng hỏi.


Tư Đồ Hạc cười lạnh: "Chỉ cần có tiền, hắn ta sẽ có nhiều hàng” “Dạ, vậy em đi sắp xếp ngay” Thân tín trả lời.


“Còn nữa, việc này phải được giấu kín, không được phép nói ra ngoài.” Tư Đồ Hạc híp mắt: "Những kẻ không phát hiện ra hoả hoạn đều xử lý hết cho tao, chỗ của tao không nuôi lũ vô dụng!” "Dại" Thân thể thân tín run lên, cúi đầu nhận lệnh đi sắp xếp.


Tư Đồ Hạc lại quay đầu nhìn về phía bờ sông, nhìn thấy từng hạt bụi mịn bị đốt thành tro trên mặt đất, trong lòng càng buồn bực hơn.


Tiếng súng từ xa xa vọng đến.


Trong lòng những người còn lại ở bến tàu đều vô cùng sợ hãi, không dám thở mạnh.


Tư Đồ Hạc hừ lạnh, phất tay áo rời khỏi.


Về đến nhà, ông ta ngủ một lát mới rời giường, chỉ thấy đàn em luôn đi theo Tư Đồ Phượng đứng ở bên ngoài.


Huyệt thái dương của ông ta không khỏi giật giật: "Nó lại gây ra chuyện gì?” “Cô chủ đốt nhà một ông già.” Đàn em nói lời ít mà ý nhiều.


“Chỉ là nhà của một ông già?" Tư Đồ Hạc nghi ngờ hỏi: "Không có ai chết?" Đàn em lắc đầu: "Không có” “Phì, con bé này lòng dạ mềm yếu từ lúc nào vậy." Khoé môi Tư Đồ Hạc nhếch lên, thờ ơ nói: "Nhà của một ông già thôi mà, đốt thì cứ đốt đi." Đàn em của ông ta lúc nào cũng làm việc nhanh nhẹn, có lẽ một ông già không thể tìm ra ông ta.


Cho dù tìm ra, cùng lắm thì bồi thường một số tiền, loại người hạ đẳng này chỉ cần nhìn thấy tiền thì không so đo gì nữa.


Tư Đồ Hạc chỉ nghĩ là ông già này đã đắc tội với Tư Đồ Phượng, cũng không nghĩ nhiều, nói với đàn em: "Gần đây bên phía Phủ Quân chính đang theo dõi sát sao, các người yên ắng một chút.


Nếu em ấy lại sai các người làm gì thì nhớ để ý chừng mực.” "Dạ." Đàn em lên tiếng.


“Đi đi." Tư Đồ Hạc phất tay: "Để tránh em ấy thức dậy thấy đàn em ở chỗ tao lại nổi nóng nói tao giám sát nó." Đàn em xoay người rời đi.


Tư Đồ Hạc nhìn thời gian thấy không còn sớm nữa định ra bến tàu một chuyến xem hàng hoá đưa đến chưa.


Všzxa khứ côn/chotthấy thân tín với va chay đốm?


Thấy sắc mặt khó coi của anh ta, ánh mắt Tư Đồ Hạc loé lên: "Sao rồi?” “Bang chủ, không mua được hàng hoá." Thân tín nhỏ giọng nói: "Bọn Lưu mặt rỗ tăng giá gấp ba lần, đã vượt quá khả năng của chúng ta.” “Gấp ba?" Nét mặt của Tư Đồ Hạc sa sầm: "Sao đột nhiên lại tăng giá cao như vậy?” “Chắc bọn họ biết việc bến tàu của chúng ta bốc cháy." Thân tín trả lời.


Ánh mắt Tư Đồ Hạc trở nên nham hiểm, tàn bạo: "Chẳng phải bảo mày kêu bọn họ ngậm miệng lại sao, Lưu mặt rỗ nghe nói từ đâu chứ?” “Chắc không phải bọn họ nói đâu 4." Thân tín đáp: "Màn giết gà doạ khỉ tối qua khiến bây giờ bọn họ cũng không dám thả rắm.” “Vậy có nghĩa là, có người vẫn luôn theo dõi chúng ta.” Sắc mặt Tư Đồ Hạc càng u ám hơn: "Những chỗ khác còn hàng không?” “Có, nhưng đều là hàng nhỏ lẻ." Thân tín nói: "Cộng lại cũng không đủ.” “Hàng nhỏ lẻ cũng rất nhiều, mua hết toàn bộ cũng không đủ?" Tư Đồ Hạc lạnh lùng hỏi.


"Vốn dĩ cũng được, nhưng một vài ông chủ nói đêm qua đột nhiên có người đến mua rất nhiều hàng, bọn họ giữ lại một ít nhỏ lẻ để bán, toàn bộ số còn lại đều được những người kia mua hết." Thân tín trả lời.


"Ai mua?" Tư Đồ Hạc hỏi.


“Bọn họ cũng không rõ." Thân tín đáp: "Đều là người lạ mặt nhưng ra tay rất hào phóng.” “Ra tay hào phóng?" Trong mắt Tư Đồ Hạc hiện lên ánh sáng u tối.


Những hàng hoá này là hàng cấm ở thành Vân, chỉ có năng lực vận chuyển hàng hoá bán ra nước ngoài mới cần mua những hàng này.


Người có năng lực như vậy ở thành Vân chỉ có vài người, hơn nữa giá cả những hàng này rất đắt đỏ, người này có thể mua nổi chứng tỏ khả năng kinh tế rất hùng hậu.


Tư Đồ Hạc nghĩ tới một người.


“Diệp Vân Châu.” Tư Đồ Hạc híp mắt.


Thanh Bang cũng có bến tàu ở thành Vân, kinh doanh mua bán với nước ngoài, nếu là Diệp Vân Châu thì hoàn toàn có năng lực này.


Nhưng trước giờ Thanh Bang không bao giờ kinh doanh mặt hàng này, những ông chủ kia thấy lạ mắt cũng bình thường.


Hơn nữa, lần này tình cờ bến tàu của ông ta bị thiêu rụi, bây giờ hàng hoá lại bị người ta mua mất, Tư Đồ Hạc nghĩ ngờ trong đó có liên quan với nhau.


Chẳng lẽ vì việc của Tư Đồ Phượng?


"Ngài đang nghi ngờ bang chủ Diệp?" Thân tín nhìn về phía ông ta, thử thăm dò hỏi: "Có cần hay không?” Tư Đồ Hạc khoát tay: "Tạm thời chưa cần." Ông ta và Diệp Vân Châu quen biết nhiều năm như vậy, rất hiểu tính tình của Diệp Vân Châu.


Diệp Vân Châu tuyệt đối sẽ không ra tay phá huỷ sự cân bằng duy trì nhiều năm giữa Thanh Bang và Hồng Môn.


Hoặc là có chuyện gì đó xảy ra, hoặc là Diệp Vân Châu chẳng còn e sợ Hồng Môn nữa...


Sắc mặt Tư Đồ Hạc thay đổi liên tục, ông ta suy nghĩ một lát mới lên tiếng: “Gấp ba thì gấp ba, gom đủ hàng hoá từ chỗ Lưu mặt rỗ đi” “Bang chủ." Thân tín cả kinh: "Giá gấp ba lần, cộng thêm chúng ta tốn phí vận chuyển, vụ mua bán này chỉ sợ không kiếm được lời còn thua lỗ.” “Dù vụ này thua lỗ cũng không thể đắc tội với người bên kia” Tư Đồ Hạc lạnh lùng nói: "Sau này phải tìm bọn họ làm ăn, nếu như lần này thất bại, e rằng con đường sau này cũng không đến lượt chúng ta." “Dạ, dạ, em hiểu rồi." Thân tín lập tức đáp: "Vậy thì em đi ngay.” Tư Đồ Hạc lạnh nhạt nhìn thân tín rời đi, trong đáy mắt cuồn cuộn sóng ngầm, sau đó quay người đi vào nhà.


Ông ta đi thẳng đến phòng của Tư Đồ Phượng.


Tư Đồ Phượng vừa mới thức dậy, chợt nghe thấy tiếng đập cửa từ bên ngoài.


Cô ta đứng dậy đi mở cửa, nhìn thấy anh trai đứng ở cửa thì kinh ngạc hỏi: "Anh, có chuyện gì vậy?” Tư Đồ Hạc bước vào trong: "Có phải hai ngày nay em lại đi tìm Diệp Vân Châu không?" Tư Đồ Phượng sửng sốt, lắc đầu: "Em không” “Thật chứ?" Tư Đồ Hạc nhìn bà ta chằm chằm.


“Thật mà, từ ngày sau hôn lễ em không đi tìm anh Diệp nữa!” Tư Đồ Phượng thấy anh cả không tin mình, lập tức ấm ức: "Anh không tin thì hỏi những đàn em của anh đi!" Nhìn nét mặt của cô ta không giống như đang nói dối, Tư Đồ Hạc híp mắt hỏi: "Vậy mợ Phó thì sao?


Em có đi gây sự với cô ta không?"


  • Trước
  • Sau