Chương 594 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 594 KHÔNG BẢO VỆ ĐƯỢC CÔ TA M ột viên đạn xuyên qua trán người đàn ông.


Gã trợn tròn mắt, còn chưa kịp phản ứng thì đã thẳng đơ ngã xuống đất.


Phía sau đám đông, người đàn ông cao lớn mà trước đó Nguyễn Tích Thời nhìn thấy đang giơ súng lên, nòng súng còn bốc khói xanh.


Bà Tống mất đi kìm hãm, chân mềm nhũn, suýt nữa ngã quy xuống.


“Phu nhân!” Tham mưu trưởng Tống bước lên một bước đỡ lấy bà ấy.


Bà Tống dựa vào lòng ông ta, ánh mắt vô thức lướt qua mọi người rồi đầu nghiêng ngất đi.


“Phu nhân, phu nhân!" Tham mưu trưởng Tống liên tục gọi bà ấy nhưng bà ấy vẫn nhắm chặt mắt, không hề có phản ứng.


“Bác sĩ, mau đến xem cho bà Tống." Cục trưởng Thiệu lập tức lên tiếng.


“Nhưng cậu Hà còn...” Bác sĩ vẫn đang cầm máu cho Hà Dao, thật sự không rảnh tay.


“Không cần, tôi đưa bà ấy về” Tham mưu trưởng Tống nói xong bèn bế bà Tống lên, xoay người sải bước ra ngoài.


"Cha, mẹ!" Tống Ngọc Sương tránh khỏi tay Cung Hân Du, vội vàng đuổi theo.


Cục trưởng Thiệu nhìn theo bọn họ rời đi, sau đó quay lại nhìn người đàn ông cao lớn vừa nổ súng: "Cảm ơn Diệp long đầu ra tay giúp đỡ.” Diệp long đầu, Diệp Vân Châu?


Nguyễn Tích Thời nhìn người đàn ông này, trong lòng kinh ngạc.


Ông ta chính là long đầu của Thanh Bang, Diệp Vân Châu?


Diệp Vân Châu thu súng lại, thản nhiên nói: "Không có gì” “Bọn ô hợp của Kha lão hội dám chạy đến địa bàn của tôi giết người!” Sắc mặt Cục trưởng Thiệu khó coi, ra lệnh cho cấp dưới: "Còn không mau kéo cái xác ra ngoài!” Thuộc hạ nhanh chóng bước lên lôi xác đi.


Mọi người xì xào bàn tán.


Ánh mắt Phó Vân Đình lại xuyên qua đám đông, rơi thẳng lên người Nguyễn Tích Thời, đi về phía cô.


Nguyễn Tích Thời cũng nhìn thấy anh đang đi về phía mình, nhưng cô cảm giác được lồng Kim Quang trên người sắp mất tác dụng.


Chương Đình hiển nhiên cũng cảm nhận được lực cản đang dần biến mất, họng súng càng ấn chặt vào thắt lưng cô, như thể giây tiếp theo sẽ bóp cò lần nữa.


Khách mời vẫn còn thì thầm bàn tán chuyện vừa rồi.


Chính là lúc này!


"Tế Tế!" Nguyễn Tích Thời gọi trong lòng.


“Vẫn phải dựa vào ông đây!" Tế Tế hừ nhỏ một tiếng, hành động lại rất nhanh, nó chui ra khỏi người Nguyễn Tích Thời, lượn một vòng ra trước mặt Chương Đình, ngón tay vẽ một lá bùa rồi đánh thẳng vào người cô ta.


Chương Đình cảm thấy đau nhói khắp người, tay run lên, nòng súng vô thức buông lỏng.


Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay lập tức, roi Tổn Ma được Nguyễn Tích Thời triệu hồi đã cuốn lấy cánh tay cô ta, kéo mạnh cô ta ra ngoài.


"Bịch!" Chương Đình ngã xuống đất ngay trước mặt Nguyễn Tích Thời.


Ánh mắt của mọi người lập tức tập trung vào cô ta.


Bọn họ trông thấy một khẩu súng rơi khỏi tay Chương Đình.


Mấy quý bà quý cô đứng gần đó hoảng sợ lùi liên tục về phía sau: "Súng!


Sao cô ta cũng có súng?” Thấy Chương Đình ngã trên mặt đất, ánh mắt ông Phó lóe lên vẻ ngạc nhiên, sau đó lập tức lạnh lẽo.


Người đàn bà này đến bữa tiệc quả nhiên có mục đích.


“Cô ta cũng là người của Kha lão hội?” "Tôi nhớ cô ta là vợ của ngài Kinh lược sứ mà?


Sao lại là người của Kha lão hội?” "Vợ cái gì mà vợ, chỉ là vợ bé thôi!


Không biết sao Kinh lược sứ lại dẫn cô ta đến đây nữa!" Chương Đình bị ngã cho đầu óc choáng váng, lồng ngực vốn đã tức nghẹn giờ càng cuộn trào khí huyết.


Đầu cô ta ong ong, một lúc lâu mới nghe rõ tiếng xung quanh, chống tay xuống đất cố gắng ngồi dậy: "Tôi không phải!” Chưa nói hết thì Nguyễn Tích Thời đã vung tay siết roi Tổn Ma, roi quấn lấy chân Chương Đình.


Chương Đình còn chưa đứng lên lại bị quật ngã rầm xuống đất, lần này đến Tăng cũng va vào nhau đến nỗi chảy cả máu.


Cô ta giãy dụa muốn gỡ roi ra nhưng cây roi lại quấn chặt hơn, càng giãy giụa thì càng siết chặt, đau đến mức mắt cô ta đỏ bừng.


Rốt cuộc thứ này là cái quái gì, sao không tháo ra được?


“Cô còn muốn làm gì nữa?" Giọng Nguyễn Tích Thời lạnh như băng.


Lúc này Phó Vân Đình bước tới bên cạnh cô, giữa hai lông mày phủ tầng sương lạnh, ngón tay đặt lên khẩu súng bên hông.


Nếu Chương Đình còn dám nhúc nhích, anh không ngại trực tiếp bắn chết cô ta.


“Chuyện này...


rốt cuộc là sao?” Cục trưởng Thiệu cau mày, người của Kha lão hội vừa chết, sao lại có thêm một ả đàn bà xuất hiện nữa?


Cô ta cầm súng là định làm gì?


Muốn giết ai?


Mọi người không thấy Chương Đình nổ súng với Nguyễn Tích Thời, chỉ nghĩ cô ta còn chưa kịp ra tay thì đã bị Nguyễn Tích Thời phát hiện.


Cục trưởng Thiệu vừa nghe bọn họ nói người này là vợ bé của ông Phó bèn nhìn về phía ông ta: "Ngài Phó, cô ta là ai?" Mọi ánh mắt đồng loạt đổ về phía ông Phó, chờ ông ta giải thích.


Sắc mặt ông Phó u ám, một lúc lâu không lên tiếng.


"Lão gia!" Chương Đình cũng nhìn ông ta, như thể bám lấy cọng rơm cứu mạng: "Lão gia cứu em!" Trước đây chỉ cần ông Phó thấy cô ta gặp nguy hiểm sẽ cứu cô ta ngay.


Ông ta không thể khoanh tay đứng nhìn được.


Chương Đình cầu xin nhìn ông ta.


Nhưng trong đáy mắt ông Phó lại lóe lên sát ý lạnh lẽo.


Ẳ đàn bà này chỉ biết gây thêm phiền phức cho ông ta.


Ông ta đã hết lần này đến lần khác cứu Chương Đình, thậm chí còn vì cô ta mà ảnh hưởng đến biết bao kế hoạch, vậy mà cô ta vẫn không hề biết hối cải, lại còn dám gây chuyện ngay sau khi vừa xảy ra vụ giết người của Kha lão hội.


Bây giờ lại còn mặt dày cầu xin mình.


Cứ thế này, sớm muộn gì cô ta cũng kéo mình xuống nước.


Trong đầu ông Phó lóe lên vô số suy nghĩ, bàn tay siết chặt, quyết định dứt khoát.


Môi ông ta mấp máy, mở miệng nói: "Tôi không biết tại sao hôm nay cô ấy lại làm ra chuyện như vậy.” Sắc mặt Chương Đình lập tức tái nhợt.


“Ngài Phó không biết ư?" Cục trưởng Thiệu nhìn ông ta bằng ánh mắt dò xét.


Ông Phó bình tĩnh nói: "Dạo gần đây vợ tôi bệnh nặng, tôi vốn định một mình đến đây, ai ngờ vừa ra cửa thì gặp cô ấy, cô ấy nói muốn đi cùng.


Cô ấy vừa mất con, tôi không nỡ làm tổn thương cô ấy nên đã đồng ý, ai ngờ...” Ông ta dừng lại, nhìn thẳng vào Cục trưởng Thiệu: "Cục trưởng cứ yên tâm, tôi điều tra rõ chuyện này, cho ngài một lời giải thích!” Chỉ vài câu ngắn gọn, ông ta đã phủi sạch quan hệ của mình với chuyện này.


Rõ ràng là Chương Đình tự bám theo, có lẽ đã sớm có âm mưu, còn ông Phó chẳng qua chỉ bị cô ta che mắt mà thôi.


Sắc mặt Cục trưởng Thiệu dịu lại đôi chút.


“Việc này liên quan đến con trai tôi, giao người này cho tôi điều tra đi.” Cha của Hà Dao đứng ra, nghiêm túc nói.


Ông ta nhìn chằm chằm Chương Đình, bộ râu khẽ run, ánh mắt đầy căm hận như thể chỉ muốn xé xác cô ta ra.


Ông ta coi Chương Đình như người đàn ông đã chết kia, cũng là một thành viên của Kha lão hội.


Người đàn ông kia đã chết, ông ta trút hết căm hận vì con trai bị thương lên Chương Đình.


“Chuyện này...” Cục trưởng Thiệu nhìn sang ông Hà, lại liếc qua ông Phó sắc mặt cũng hơi trầm xuống: "Ngài Phó, ý ngài thế nào?” Ông Phó nhìn Chương Đình, ánh mắt tối sầm.


Ông ta thừa biết Chương Đình mang theo súng là muốn giết Nguyễn Tích Thời.


Nhưng bây giờ sự việc đã đến mức này, chỉ dựa vào lời ông ta nói Chương Đình không liên quan đến Kha lão hội, e rằng chẳng ai ở đây tin nổi.


Nếu ông ta cứ khăng khăng muốn đưa Chương Đình đi thì ngay cả ông ta cũng sẽ bị liên lụy.


Ánh mắt ông Phó lướt qua khuôn mặt bình tĩnh của Nguyễn Tích Thời.


Ông ta không rõ cô tránh được viên đạn bằng cách nào nhưng cô cố tình đẩy Chương Đình cầm súng ra trước mặt mọi người chính là để đạt được mục đích này.


Một con nhóc như cô lại có thể tính toán thâm sâu đến mức dồn ông ta vào đường cùng.


Sắc mặt ông Phó u ám đến đáng sợ.


Hôm nay ông ta không thể bảo vệ Chương Đình được rồi.


  • Trước
  • Sau