Chương 562 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 562 EM LẠI KHÔNG CÓ NHÀ NỮA RỒI m T ích Thời!" Phó Vân Đình thấy tình hình không ổn, anh nấm lấy cánh tay Nguyễn Tích Thời rồi chạy ra khỏi thôn.


Mọi thứ trước mắt bắt đầu trở nên méo mó.


Như thể một chiếc kính vạn hoa biến ảo ra những mảnh ghép màu sắc khác nhau khiến người ta hoa mắt chóng mặt.


Nguyễn Tích Thời cảm thấy hơi buồn nôn.


Cô cố gắng chớp mắt, muốn nhìn rõ mọi thứ trước mắt nhưng cô chỉ cảm thấy càng chóng mặt hơn.


“Cẩn thận!" Giọng nói của Phó Vân Đình vang lên bên tai, rất gần nhưng cô lại không nghe Tõ trong tiếng ầm ầm.


Cô chỉ cảm thấy mình bị ôm ngang hông từ phía sau, đột nhiên có một áp lực đè lên người cô.


Cả người anh phủ lên người cô, thân thể anh đột nhiên chấn động, rồi loạng choạng một cái.


Nguyễn Tích Thời suýt chút nữa bị đè ngã xuống đất.


Sau đó, cô ngửi thấy mùi máu tanh.


Đồng tử của Nguyễn Tích Thời đột nhiên co rút lại, cô theo bản năng xoay người, đỡ lấy Phó Vân Đình.


Khóc môi Phó Vân Đình toàn là máu, Nguyễn Tích Thời ôm lấy cánh tay anh, cô nhìn thấy cả lưng anh đầy máu, tim cô như ngừng đập.


Những mảnh vỡ trên bầu trời vẫn đang rơi xuống đầu bọn họ.


Nguyễn Tích Thời theo bản năng giơ tay lên, cô vẽ một kết giới trên không trung.


Những mảnh vỡ như mưa rơi ầm ầm đập vào kết giới, dường như bất cứ lúc nào nó cũng có thể phá vỡ lớp kết giới mỏng manh này.


Nguyễn Tích Thời không quan tâm đến những điều đó.


Cô nhìn vết thương trên lưng Phó Vân Đình, giọng nói của cô run rẩy mà không tự chủ được: "Anh, anh bị thương rồi?” “Không sao." Phó Vân Đình nhỏ giọng nói: "Chỉ là vết thương ngoài da, một lát nữa sẽ ổn thôi." "Vậy cũng phải xử lý ngay mới được!” Nguyễn Tích Thời hoảng hốt nói: "Bây giờ chúng ta về nhà...” Cô theo bản năng quay đầu lại, khi cô nhìn thấy thôn trang trước mắt thì cô đột nhiên dừng lại.


Lúc này, tất cả những hình ảnh mơ hồ trong đầu cô như bị một bàn tay lau sạch ba tro dong xôn cong, Cơn đau đầu cũng theo đó biến mất.


Khung cảnh vốn chân thực trước mắt, giờ phút này dường như bỗng trở nên hưảo.


"Tích Thời.” Phó Vân Đình thấy cô đứng im bất động nên anh nắm lấy cánh tay cô: "Em làm sao vậy?" Dường như lúc này Nguyễn Tích Thời mới lấy lại tỉnh thần.


Cô quay đầu nhìn Phó Vân Đình với vẻ mặt phức tạp.


Phó Vân Đình nhìn ra được: "Em nhớ ra hết rồi?" Nguyễn Tích Thời khẽ ừ một tiếng.


Phó Vân Đình nhìn cô thật sâu, một lát sau trên mặt anh lộ ra nụ cười: "Nhớ ra là tốt rồi.” "Rầm..” Bên ngoài lại vang lên một tiếng động lớn.


Hai người họ không có thời gian để an ủi nhau, họ theo bản năng quay đầu nhìn ra ngoài.


Thôn trang đang bị phân hủy, vỡ vụn với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, nó giống như một bức tranh hoàn hảo bị xé nát một cách tàn nhẫn.


Nguyễn Tích Thời theo bản năng bước về phía trước một bước nhưng cô bị Phó Vân Đình nắm tay kéo lại.


“Em không được qua đó." Phó Vân Đình nắm chặt tay cô: "Tất cả đều là giả” Nguyễn Tích Thời nhìn những ngôi nhà liên tục sụp đổ và biến mất, trong bóng tối, dường như cô nhìn thấy chú ba chú tư và những người khác đang đứng ngoài cửa, bọn họ đang nhìn về phía cô.


Cô nghe thấy tiếng khóc của Tiểu Hổ Tử: "Chị ơi, chị ơi...” Tim Nguyễn Tích Thời run lên.


“Bọn họ đang gọi em." Giọng Nguyễn Tích Thời khàn khàn, cơ thể của cô không ngừng run rẩy.


“Đó chỉ là ảo giác." Phó Vân Đình đưa tay ra, anh bịt tai cô từ phía sau: "Em hãy nhắm mắt lại, đừng nghe, đừng nhìn.” Lòng bàn tay Phó Vân Đình rất ấm áp, nó xua tan đi chút lạnh lẽo trong lòng cô.


Hai tay cô buông thõng hai bên rồi siết chặt, cô nhắm mắt lại.


Kết giới có thể che chắn những mảnh vỡ như mưa rơi kia, thế nhưng nó không thể che chắn được cơn gió lạnh thổi qua người.


Dường như cảm nhận được cơ thể cô đang run rẩy, Phó Vân Đình đến gần cô hơn, thân thể của anh rất ấm áp, anh che chắn cho cô khỏi phần lớn gió lạnh, ngay cả cái lạnh cũng trở nên nhỏ bé đi.


Mọi thứ xung quanh vô cùng yên tĩnh.


Trong sự tĩnh lặng, cô nghĩ đến Tống Ngọc Sương, nghĩ đến Tể Tể.


Nếu cô không quay về được, bọn họ có thể sẽ chết.


Còn có chú tư, Hân Hân, họ vẫn đang đợi cô trở về báo thù cho bọn họ...


Đôi vai vốn căng cứng của Nguyễn Tích Thời dần dần thả lỏng.


Lòng bàn tay bị móng tay bấm đến đỏ ửng nhưng cô không hề cảm thấy đau, chỉ có nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.


Không biết đã qua bao lâu, gió đã ngừng thổi.


Cô chậm rãi mở mắt ra.


Thôn trang vừa rồi còn tràn đầy sức sống giờ đã biến thành hoang tàn như sa mạc.


Những đứa trẻ đang nô đùa, chú ba chú tư đang chờ cô về ăn cơm, cô năm xinh đẹp như hoa, tất cả đều bị chôn vùi trong lớp bụi này.


Tim Nguyễn Tích Thời như bị một bàn tay bóp nghẹt, ngay cả thở thôi cô cũng thấy đau.


Phó Vân Đình buông tay ra, anh kéo Nguyễn Tích Thời qua, ôm cô vào lòng.


“Đừng nhìn nữa.” Anh nhỏ giọng nói.


Nguyễn Tích Thời dựa vào lòng anh, cô cảm nhận được hơi ấm chân thật từ anh, nước mắt của cô cứ từng giọt từng giọt rơi xuống.


Cô vùi mặt vào vai anh, cuối cùng cô không nhịn được khóc thành tiếng.


“Em, em không về được nữa...


Em không có nhà nữa rồi...


Vân Đình, em, em lại không cứu được bọn họ...” “Không phải lỗi của em." Phó Vân Đình nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, giọng nói của anh trầm thấp dịu dàng: “Đây chỉ là ảo ảnh thôi, bọn họ yêu em như vậy, họ sẽ không trách em đâu.” Nguyễn Tích Thời nghe thấy lời an ủi của anh nhưng trong lòng cô vẫn đau như cắt.


Chính vì biết là giả nên khi cô nghĩ đến sau này sẽ không còn cảnh tượng vui vẻ như ba ngày nay nữa, cô sẽ không còn gặp lại chú hai chú ba và mọi người nữa, tim Nguyễn Tích Thời như bị một cây búa tạ đập mạnh vào.


Một lúc lâu sau cô mới dần dần bình tĩnh lại.


Cô ngẩng đầu lên, mắt và mũi của cô vẫn còn đỏ hoe, nước mắt vẫn còn đọng trên mặt.


Phó Vân Đình dịu dàng lau nước mắt cho cô: "Em khóc xong rồi có cảm thấy đỡ hơn một chút không?” Nguyễn Tích Thời hít hít mũi, cô gật đầu: "Dạ, đỡ hơn rồi.” "Vậy chúng ta về thôi.” Phó Vân Đình nói.


Nguyễn Tích Thời lại lắc đầu: "Còn Ngọc Sương nữa, thời gian sắp không kịp rồi, chúng ta phải đưa Ngọc Sương về." Cô vừa nói vừa nhanh chóng vẽ một lá bùa trên không trung, không khí dường.


như bị xé ra một lỗ hổng lớn, để lộ ra một cái động.


“Chúng ta đi thôi.” Nguyễn Tích Thời nói.


Cô nắm lấy tay Phó Vân Đình, Phó Vân Đình chỉ cảm thấy có một lực hút, giống như khi đến ảo cảnh này, trong nháy mắt anh cùng Nguyễn Tích Thời đã biến mất khỏi không gian này.


Tham mưu trưởng Tống và bà Tống đang chờ đợi bên ngoài với vẻ sốt ruột.


Họ không biết trong ảo cảnh sẽ xảy ra chuyện gì, là dạng gì, họ chỉ biết ba cây nến mà Nguyễn Tích Thời đưa cho càng cháy càng ngắn, sắp chỉ còn lại một đoạn nhỏ mà Nguyễn Tích Thời vẫn chưa tỉnh lại.


“Phải làm sao bây giờ?” Tham mưu trưởng Tống đang lo lắng như kiến bò trên chảo nóng: "Bây giờ không chỉ Sương Nhi và Tích Thời không tỉnh, mà ngay cả Vân Đình cũng vậy, lỡ như...


Vậy anh phải ăn nói với nhà họ Phó thế nào đây!” Bà Tống nghe vậy cũng hoảng hốt.


Bà ấy siết chặt chiếc khăn tay trong tay rồi hỏi lão huyền thuật sư kia: "Đại sư, Tốt cuộc khi nào bọn họ mới tỉnh lại?” “Cái này tôi cũng không rõ.” Lão huyền thuật sư vuốt chòm râu trắng, khó xử nói: "Tôi đã nói rồi, sau khi vào ảo cảnh, tất cả đều dựa vào tạo hóa của bản thân bọn họ.” “Vậy, nếu bọn họ không có tạo hóa này thì sao?" Bà Tống run rẩy hỏi.


“Phu nhân!" Sắc mặt tham mưu trưởng Tống không vui: "Em đừng nói bậy” "Em." Bà Tống cắn môi, không nói tiếp nữa, bà ấy lại quay đầu nhìn Tống Ngọc Sương, nước mắt lưng tròng.


“Đại sư, ngài vừa nhìn cây nến, xin hỏi, đại khái còn bao nhiêu thời gian nữa?” Tham mưu trưởng Tống hỏi lão huyền thuật sư.


Lão huyền thuật sư vừa rồi đã đi xem cây nến, lúc này ông ta do dự một chút rồi nói một cách uyển chuyển: "Ước chừng còn một khoảng thời gian nữa, chúng ta cứ chờ thêm một chút đi." Ông ta chỉ nói một khoảng thời gian chứ không nói con số cụ thể, có thể thấy là thời gian không còn nhiều.


Hai tay của Tham mưu trưởng Tống không khỏi siết chặt.


Lão huyền thuật sư cũng khẽ thở dài.


Haiz, đáng thương cho ba người này, một trong số đó còn là thiếu soái, cứ như: vậy...


  • Trước
  • Sau