Chương 547 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 547 HÔM NAY CHÍNH LÀ LÚC ÔNG ĐỀN MẠNG hưa đi được hai bước, Nguyễn Tích Thời chợt nghe thấy tiếng nói chuyện.


“Ông thực sự không thể đi ra ngoài hả?” Là giọng nói của ông Phó.


Ông ta hơi không vui: "Ông nên biết Chương Đình quan trọng với chúng ta như thế nào!” Sau vài giây im lặng, một giọng nói khác vang lên.


"Tôi biết, tôi nói với ông chuyện của Chương Đình, sao tôi có thể không biết chứ?" Nguyễn Tích Thời mở to hai mắt.


Giọng nói này là của thiên sư Trương.


Căn phòng này không phải đang che giấu người đàn ông khoác áo choàng mà là thiên sư Trương?


Nguyễn Tích Thời đột nhiên siết chặt nắm đấm.


Dạo gần đây, cô vẫn luôn đang tìm thiên sư Trương nhưng từ đầu đến cuối không tìm được tung tích của ông ta.


Hoá ra ông ta trốn ở chỗ của ông Phó.


Ông ta hại chết các cô chú của cô, còn nhiều mạng người ở thôn Thanh Thuỷ, cuối cùng hôm nay vẫn để cô tìm được!


“Nếu ông đã biết rõ thì tại sao không chịu theo tôi ra ngoài?" Ông Phó lại lên tiếng hỏi, giọng nói trở nên lãnh đạm: "Chẳng lẽ ông không định tiếp tục kế hoạch của chúng ta à?" Kế hoạch?


Nguyễn Tích Thời định bước vào nhưng chợt khựng lại.


Giữa ông Phó và Thiên sư Trương đang có kế hoạch gì?


Hơn nữa có liên quan gì tới Chương Đình?


Nguyễn Tích Thời nín thở.


“Đương nhiên không phải” Thiên sư Trương trả lời: "Thế nhưng ông cũng biết lần trước tôi bị thương vẫn chưa khỏi, lần này lại bị người phụ nữ của ông quậy một trận ở chùa Quan Âm, quá trình tu luyện cũng bị ngắt ngang, giờ tu vi của tôi chỉ mới hồi phục bảy phần thôi.


Nếu giờ tôi ra ngoài hao tổn tu vi cứu cô ta thì vết thương của tôi đến lúc nào mới có thể hồi phục?” “Vết thương của ông có thể từ từ hồi phục, tôi cố ý sai người sắp xếp chỗ này cho ông, chẳng phải là sợ ông bị người khác làm phiền sao?" Ông Phó đáp: “Nhưng sự việc cũng phải có ưu tiên, nếu như Chương Đình chết sẽ là một bất lợi lớn với chúng ta." “Chỉ là bảo vệ thôi mà, tuy rằng có tác dụng nhưng chưa chắc sẽ cần dùng đến.” Thiên sư Trương nói: "Nói không chừng đến cuối cùng kế hoạch của chúng ta sẽ thực hiện dễ dàng, vậy cô ta cũng chẳng còn tác dụng gì nữa, sao tôi phải hao tốn tu vi để cứu cô ta?” Thiên sư Trương ngừng lại rồi nói tiếp: "Hơn nữa, cách của ông là do con nhóc thối Nguyễn Tích Thời đề xuất, có phải là thật hay không vẫn chưa biết, lỡ như cô ta động tay động chân muốn dụ tôi ra ngoài thì sao?


Chẳng phải làm vậy sẽ rơi vào bẫy của cô ta à?" Thiên sư Trương cũng rất thông minh.


Nguyễn Tích Thời mấp máy môi, trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh lẽo.


Đáng tiếc là, ngàn tính vạn tính cũng bị cô tìm ra chỗ trốn!


Ông Phó lại không đồng ý với lời nói của ông ta: "Ông xem tình hình hiện giờ đi, ngay cả ông cũng bị thương.


Lỡ như thật sự đánh nhau, ông khẳng định có thể thắng à?" “Ông nói câu này là có ý gì?" Giọng Thiên sư Trương lạnh dần: "Là xem thường tôi hả?” Hơi thở của hai người trong phòng đều trở nên nặng nề.


Một lúc lâu sau, ông Phó mới lên tiếng: "Tôi không có ý này, tôi chỉ lo lắng cho vết thương của ông.” "Tôi hiểu sự lo lắng của ngài, cho nên tôi sẽ nhanh chóng chữa khỏi vết thương.” Thiên sư Trương lạnh nhạt lên tiếng: "Vì thế chuyện của dì Chương, xin lỗi tôi không thể giúp được gì” ”.


Thôi vậy” Ông Phó im lặng vài giây, mới thở dài: "Sức khoẻ của ông vẫn quan trọng hơn, còn chuyện của Chương Đình, tôi sẽ tìm người khác nghĩ cách.” "Ngài đi thong thả” Nghe thiên sư Trương nói xong, Nguyễn Tích Thời lập tức bước vài bước rời khỏi mật thất, trốn vào mặt bên chiếc tủ bên cạnh.


Không bao lâu sau, ông Phó đi ra ngoài.


Thiên sư Trương ở một mình trong mật thất, nhắm mắt lại, nhưng trong đầu vẫn văng vằng lời nói vừa rồi của ông Phó.


Trong lòng ông ta luôn cảm thấy lo lắng.


Lỡ như lần này Nguyễn Tích Thời đến hại ông ta thì sao?


Thiên sư Trương vô thức sờ lên thắt lưng của mình, khi chạm vào thần khí trong lòng mới có chút yên tâm.


Nhưng nơi này không nên ở lâu.


Sức khoẻ của ông ta vẫn chưa hồi phục, không thích hợp lấy cứng chọi cứng với Nguyễn Tích Thời.


Vẫn nên ra ngoài né tránh thì hơn.


Ông ta đứng lên, thu dọn vài món đồ thường dùng rồi rời khỏi mật thất.


Nguyễn Tích Thời đang định đi vào trong tìm ông ta thì đã thấy ông ta bước ra, lén lút rời khỏi cửa nhà họ Phó.


Ông ta đang định đi đâu?


Nguyễn Tích Thời híp mắt lại, lập tức đi theo.


Cô đi theo thiên sư Trương rời khỏi nhà họ Phó, thấy ông ta băng qua đường lớn, đi qua một con hẻm dài.


Càng đi về phía trước sẽ thấy một khu dân cư.


Đến đó sẽ không dễ ra tay.


Nguyễn Tích Thời không lãng phí thời gian nữa, tay vẽ một lá bùa định thân đánh về phía thiên sư Trương.


Cô định dứt khoát dùng súng giải quyết thiên sư Trương, nhưng cô không có ống giảm thanh, tiếng súng quá lớn sẽ thu hút người xung quanh.


Cô có thể chạy trốn trước khi người khác đến nhưng không thể xử lý thi thể của thiên sư Trương.


Cô muốn báo thù, hơn nữa còn không thể để liên luy chính mình.


Nguyễn Tích Thời quyết định định thân ông ta trước, sau đó lại dùng bùa con Tối đưa ông ta đến sở cảnh sát.


"Định." Bùa định thân trúng vào người thiên sư Trương.


Thân thể Thiên sư Trương cứng đờ.


Nhưng một lát sau, trên người ông ta hiện lên một ánh sáng đỏ kì lạ, bùa định thân lập tức được hoá giải.


Ông ta đột nhiên quay người lại.


Khi trông thấy Nguyễn Tích Thời, nét mặt ông ta thay đổi: "Sao lại là cô?” Ông ta đã rời khỏi nhà họ Phó rồi, không ngờ vẫn bị cô tìm được.


“Ông hại chết mấy chục mạng người ở thôn Thanh Thuỷ, hôm nay chính là lúc ông phải đền mạng!” Giọng Nguyễn Tích Thời lạnh lùng, mang theo khí thế không giận mà uy.


Sắc mặt của thiên sư Trương lập tức trở nên u ám: "Nhóc con miệng còn hôi sữa, dám ở đây nói xằng nói bậy.


Cô đã đưa mình đến cửa thì cũng đừng trách tôi không khách sáo!” Nói dứt lời, ông ta bỗng nhiên rút một cái roi dài ra đánh về phía Nguyễn Tích Thời!


Nguyễn Tích Thời nhanh chóng nghiêng người né tránh, roi đánh vào mặt đất phát ra tiếng nổ mạnh, sau đó lại thu về nhanh nhẹn như rắn.


Thế nhưng roi dài này giống như có linh tính, thay đổi phương hướng đánh về phía cô!


"Bốp!" Nguyễn Tích Thời né tránh nguy hiểm, roi đánh trúng vào tường.


Trên vách hằn lên một lỗ thật sâu.


Trong lòng Nguyễn Tích Thời giật mình, đây là roi gì, sao lại lợi hại như vậy?


“Roi này hình như là khí linh!" Tể Tể nói: "Cô mau chóng dùng Phệ Hồn Châu đị" Nguyễn Tích Thời xoay người né tránh một lần roi nữa, nghe Tế Tế nói xong, lại móc Phệ Hồn Châu ra.


Phệ Hồn Châu vừa được lấy ra, chẳng biết tại sao nó lại lắc lư dữ dội, mà roi da trong tay thiên sư Trương cũng bắt đầu run lên không ngừng.


"Có chuyện gì vậy?" Tay Thiên Sư Trương mạnh mẽ nắm chặt roi da, nhìn chằm chằm Phệ Hồn Châu trước mặt Nguyễn Tích Thời với hai mắt đỏ ngầu: "Đồ của cô là gì?” "Tôi hỏi ông câu này mới đúng, roi da trong tay ông là khí linh gì?" Nguyễn Tích Thời không trả lời ông ta, chớp mắt hỏi ngược lại.


“Muốn biết à?


Chờ trước khi cô chết, tôi sẽ nói cho cô biết!” Thiên sư Trương đột nhiên giơ tay lên, dùng roi đang run rẩy dữ dội đánh Nguyễn Tích Thời.


Nguyễn Tích Thời lập tức khởi động Phệ Hồn Châu.


Trong Phệ Hồn Châu phát ra vô số tia sáng màu tím, giống như những sợi dây nhỏ quấn chặt lấy roi da.


Roi da này cũng khắc chế Phệ Hồn Châu, tạo thành một kết giới không rõ ràng khiến Phệ Hồn Châu không thể tới gần thiên sư Trương.


Roi da và ánh sáng tím kéo nhau, dưới sự quấn chặt của ánh sáng tím, roi da phát ra những tiếng lốp bốp rồi hiện ra ánh sáng đỏ kì dị.


Màu đỏ và màu tím hoà lẫn với nhau, cảnh tượng trông vô cùng cổ quái.


"Phá!" Thấy hai khí linh cứ giằng co mãi không xong, Nguyễn Tích Thời ra tay trước, cô truyền linh lực vào Phệ Hồn Châu, thúc đẩy Phệ Hồn Châu xoắn đứt roi da.


Thiên sư Trương khẽ cắn môi và đột nhiên ra tay.


Hai luồng sức mạnh va thẳng vào nhau khiến hai linh khí đánh bật ra.


"Hừ.” Nguyễn Tích Thời cảm giác ngực mình đau âm ỉ, huyết khí cuộn trào không khỏi nôn ra một ngụm máu.


  • Trước
  • Sau